Đăng bởi: J.B Nguyễn Hữu Vinh | 01/05/2019

THƯ KIẾN NGHỊ KHẨN CẤP GỬI THỦ TƯỚNG VÀ CÁC BỘ TRƯỞNG

Thư kiến nghị khẩn cấp gửi Thủ tướng và các bộ trưởng

Thưa Thủ tướng và các bộ trưởng Bộ Công an, Bộ giáo dục

Tôi là công dân nước Cộng hòa XHCN Việt Nam.

Là một người thường theo dõi các tin tức của đất nước, và rất tâm huyết với sự nghiệp “xây dựng con người mới của đảng”.

Vừa qua, cơ quan CSĐT Công an quận Nam Từ Liêm, Hà Nội đã triệt phá một đường dây làm giả văn bằng, chứng chỉ quy mô lớn. Cảnh sát đã thu giữ tại chỗ khoảng 1 tấn phôi bằng, chứng chỉ các loại; 1.200 con dấu của các trường đại học, cao đẳng, trung cấp cùng nhiều máy móc phục vụ cho việc sản xuất văn bằng, chứng chỉ giả. Theo công an, đường dây này đã làm giả văn bằng tốt nghiệp của hàng nghìn trường đại học, cao đẳng trên cả nước.

Đọc những thông tin này, tôi hết sức bất bình, phản đối và có mấy ý kiến như sau, xin gửi đến Thủ tướng, các bộ trưởng, đề nghị nghiên cứu và khẩn cấp có biện pháp chỉ đạo để sự nghiệp trồng người của đảng theo đúng định hướng XHCN và thành công tốt đẹp.

Thưa Thủ tướng và các bộ trưởng

Kể từ sau năm 1945, các thế hệ học sinh được “hưởng một nền giáo dục hoàn toàn Việt Nam” như trong thư Chủ tịch Hồ Chí Minh đến nay, sự nghiệp giáo dục nước nhà đã có nhiều thành quả tốt đẹp. Điều đó được tổng kết bằng câu nói của Chủ tịch nước kiêm Tổng bí thư Nguyễn Phú trọng: “Giáo dục của chúng ta chưa bao giờ được như bây giờ”.  

Để đạt được thành quả đó, cần phải khẳng định rằng nền giáo dục Việt Nam đã được sự lãnh đạo tuyệt đối của đảng và đi rất đúng định hướng XHCN.

Sự nghiệp giáo dục đó, đã đào tạo cho đất nước ta nhiều thế hệ, đến nay đã trưởng thành, đã trở thành những lãnh đạo tài năng của đất nước, đưa đất nước chúng ta tiến đến tình trạng hôm nay. Những thế hệ lãnh đạo đó, đa phần khẳng định rằng “hồng phúc dân tộc” ta rất lớn như câu nói của bà Nguyễn Thị Quyết Tâm, cựu Chủ tịch HĐND Tp Hồ Chí Minh đã khẳng định với báo chí.

Thời gian đã qua đi, chúng ta càng ngày càng thấm thía đường lối “giáo dục là quốc sách” mà đảng ta đã xác định. Bởi chế độ nào thì đào tạo ra những con người để phục vụ chế độ đó.

Những năm gần đây, các vấn đề của nền giáo dục nước ta đã được báo chí phản ánh rất nhiều. Ở đó, chúng ta thấy một những hiện tượng rất phổ biến như sau:

– Nền giáo dục chúng ta, đã rèn luyện học sinh ngày từ thuở còn thơ bé cho đến tận cuối cuộc đời theo đúng lời Lenin đã dạy: “Học, học nữa, học mãi”.

Do vậy, ngay từ khi mới vào nhà trẻ, mẫu giáo, chương trình học tập của chúng ta đã hết sức phong phú và đã trở thành nhiệm vụ cách mạng cho các cháu cũng như bố mẹ các cháu. Ngoài học các chương trình chính khóa đã kín hết thời gian, các cháu còn được học thêm, học ở nhà, học quên ăn, quên ngủ cho đến khi biến thành những con robot “học, học nữa, học mãi… chỉ cần trả học phí”.

Chúng ta không lạ gì cảnh những học sinh lớp 1 mang cặp sách cả chục kg, đến mức có đứa vẹo cả cột sống.

Tất cả cho sự nghiệp đào tạo và giáo dục.

Việc học hành được sự quan tâm hết sức lớn lao của toàn xã hội, do vậy xã hội chúng ta đã hình thành một nét đẹp ngay từ tuổi thơ, đó là “Chạy”.

Từ chạy trường, chạy điểm, chạy tốt nghiệp cho đến chạy công việc và sau này các cháu sẽ quen dần với việc chạy chức, chạy quyền, chạy án… rồi chạy ra nước ngoài… như một nét nhân văn XHCN.

Vì thế, chúng ta có thể thấy hiện tượng cha mẹ, ông bà anh chị em các cháu thức qua đêm, xô đổ cổng trường để đăng ký vào lớp chuyên, trường chọn cho các cháu mẫu giáo, vỡ lòng… Đó là điều riêng có, là nét quý của riêng nền giáo dục XHCN chúng ta.

– Mặc dù được quan tâm của đảng, nhà nước và xã hội như vậy, nhưng do chính người dân chúng ta dân trí kém, con cái không được sáng suốt, minh mẫn như con cái lãnh đạo, nên hiện tượng học đến lớp 6, lớp 7 và thậm chí cao hơn vẫn chưa đọc thông, viết thạo mà nền giáo dục chúng ta gọi là ngồi nhầm lớp còn rất phổ biến.

– Cũng do cha mẹ học sinh không quan tâm đến con cái đầy đủ và các thế lực thù địch luôn phá hoại, nên hiện tượng học sinh hỗn láo với thầy cô, thầy cô tàn bạo với học sinh, thầy giáo dâm ô, hiếp dâm là chuyện đã xảy ra như cơm bữa và ngày càng phổ biến. Và theo đà tăng trưởng, những năm gần đây, đã tiến đến hiện tượng cô giáo quyến rũ được cả nam sinh tuổi vị thành niên.

– Những kỳ thi tốt nghiệp những năm qua, cho chúng ta thấy rõ một điều: Việc gian lận trong thi cử là điều hiển nhiên, không ai có thể triệt để loại bỏ gian lận thi trong thi cử cũng như không thể đánh giá chất lượng giáo dục theo một quy chuẩn đặt ra. Điển hình là đã có một Phó thủ tướng kiêm Bộ trưởng Giáo dục thí điểm các phong trào 2-0 rồi 4-0, nhưng kết quả đã thu được là 0-0 minh chứng.

Bởi suy cho cùng, thì như cha ông đã nói: đã dân thì… gian mà thôi, dân chứ có phải quan đâu mà thật thà. Vì thế, nhiều năm qua, thành tích giáo dục của chúng ta tuyệt vời với những con số nhảy múa tung tăng làm nức lòng xã hội.

– Chúng ta đã mở rộng hệ thống giáo dục hết sức sâu rộng và đa dạng. Từ một số trường đại học ít ỏi, ngày nay, chúng ta đã có hàng nửa nghìn trường đại học khắp cả nước. Từ trung ương, ngày nay đại học về tận công ty, tỉnh thành và theo đà này, chúng ta sẽ mở đại học ở cấp xã.

Trong đó, đa số là chúng ta thực hiện mô hình “đào tạo tượng trưng” – Nghĩa là chúng ta cần cung cấp cho thế hệ trẻ, nhất là con cái lãnh đạo, bởi sau này sẽ làm lãnh đạo một hệ thống bằng cấp đầy đủ. Do vậy hệ thống chuyên tu, tại chức, đào tạo từ xa, vừa học vừa làm… hết sức phát triển.

Điều đó, đủ chứng minh một cách hùng hồn rằng: Nhu cầu có bằng cấp là hết sức lớn lao trong xã hội ta, đặc biệt là con cái các lãnh đạo đảng và nhà nước.

Thưa Thủ tướng và các Bộ trưởng

Thế nên việc Công an tổ chức bắt bớ đường dây làm bằng giả quy mô lớn khủng khiếp là điều tôi hoàn toàn phản đối.

Bởi những lý do sau đây:

– Việc đường dây này tổ chức hệ thống làm bằng giả, đã là một bước tiến lớn cho việc đáp ứng nhu cầu của đất nước, của đảng ta, nhà nước ta và nhất là lãnh đạo chúng ta về trang bị bằng cấp.

– Hàng năm, đất nước ta phải chi chi hơn 20% GDP – một số tiền khổng lồ cho giáo dục. Trong khi Singapore chi 3,2%, Malaysia 5,1%, Thái Lan 3,8%  và còn sẽ tăng hơn nhiều nếu đáp ứng nhu cầu cải cách của ngành giáo dục.

Việc cung cấp bằng giả từ Trung cấp, Đại học cho đến bằng Thạc sĩ, Tiến sĩ của đường dây này, hàng năm đã tiết kiệm được cho ngành giáo dục nước nhà một số tiền khổng lồ.

Thử tính số tiền nhà nước và nhân dân sẽ phải bỏ ra để có được số bằng với khối lượng gần 1 tấn và 1.200 con dấu của các trường Đại học, là bao nhiêu, chúng ta sẽ thấy ngay hiệu quả của đường dây này.

Bởi theo như webiste của đường dây này quảng cáo mấy năm nay, thì số tiền bỏ ra trang bị bằng giả cho mỗi cán bộ, học sinh chẳng đáng là bao so với kinh phí giáo dục, chạy điểm, chạy tốt nghiệp hoặc gian lận thi cử.

– Đường dây này đã hưởng ứng rất tốt chiến lược của chính phủ mà Thủ tướng đang dẫn đầu luôn kêu gọi: Chính phủ kiến tạo, thời đại 4.0. Họ đã cam kết (và chắc chắn là cam kết có tín nhiệm) rằng cấp bằng với phôi bằng thật, hoặc giả như thật. Ngoài ra, họ còn xây dựng một website công khai với tên miền .vn hẳn hoi, để quảng cáo cho dịch vụ này. Điều đó, chính các cơ quan công quyền của chúng ta còn lâu mới làm được.

– Việc đường dây này cung cấp bằng giả cho xã hội, đã trực tiếp giảm bớt gánh nặng giáo dục và thi cử hàng năm cho nhà nước. Đây là một thành công tuyệt vời. Thử tính mỗi học sinh học thêm 5 năm đại học, Thạc sĩ là 7 năm, tiến sĩ cà cả chục năm, thì thời gian, công sức của toàn xã hội đổ ra biết bao nhiêu mà kể.

– Việc cung cấp bằng giả đã ngăn chặn hoàn toàn hiện tượng làm nhức nhối xã hội là gian lận thi cử. Đặc biệt như những vụ gian lận thi cử ở các tỉnh Sơn La, Hòa Bình, Hà Giang, Thái Nguyên và Lạng Sơn vừa qua.

Đó là những vụ việc đau lòng. Bởi qua đó, đảng và nhà nước mất đi rất nhiều cán bộ lãnh đạo gian lận khi bị lộ, nhiều cán bộ chủ chốt của tỉnh có con bị thêm điểm bất ngờ đã ảnh hưởng rất nhiều uy tín khi lãnh đạo.

Chúng ta nên nhớ lời dạy của đồng chí Nguyễn Sinh Hùng, cựu chủ tịch Quốc hội nên nếu cứ gian lận thi cử mà đưa ra xử hết thì rằng “lấy đâu ra cán bộ mà làm việc”.

Do vậy, tôi chính thức đề nghị:

– Đình chỉ ngay việc khởi tố, bắt giữ đường dây làm bằng giả trong vụ án này. Tuyên dương, khen thưởng kịp thời mô hình kinh tế kết hợp chính trị quốc phòng và công nghệ của đường dây này đã hình thành bấy lâu nay.

– Tuyên truyền, khuyến khích và động viên toàn xã hội phát triển dịch vụ này tận cơ quan, đoàn thể trên cả nước một cách sâu rộng nhất.

Thưa Thủ tướng và các Bộ trưởng

Có thể khi tôi đưa ra ý kiến này, nhiều người sẽ cho rằng không hợp lý bởi vì bằng giả sẽ không đáp ứng được nhu cầu xã hôi, hoặc những người cầm bằng giả sẽ không có kiến thức khi làm việc.

Điều này tôi bác bỏ ngay lập tức và bác bỏ hết sức dễ dàng.

Bởi như cả xã hội này đều biết, hệ thống giáo dục của chúng ta những năm qua, đã đào tạo không biết bao nhiêu đại học, thạc sĩ, tiến sĩ. Hiện chúng ta có hơn 24.000 tiến sĩ, còn Thạc sĩ, đại học thì phổ cập nên vô khối. Thế nhưng, chưa bao giờ xã hội chúng ta thấy một cá nhân nào thể hiện tri thức trong việc điều hành, lãnh đạo xã hội.

Hầu hết các máy móc, công cụ sản xuất đều do các nông dân tự chế, tự làm cho các Tiến sĩ và giáo sư học tập. Nếu những nông dân này được cấp thêm một tấm bằng giả, tôi tin chắc rằng họ sẽ làm việc tốt hơn các lãnh đạo có bằng cấp hiện nay.

Nhiều cán bộ lãnh đạo không cần làm trẻ em, lại làm ngay người lớn trong học vấn, không học phổ thông, nhưng có bằng Tiến sĩ, đại học… nhan nhản trong hệ thống chính trị đó là minh chứng

Các lãnh đạo của chúng ta có bằng cấp đã thể hiện trình độ như thế nào cả đất nước đều rõ. Họ phát biểu những câu còn ngu hơn cả những người vô học và ngu nhất.

Chẳng hạn: “Nếu chúng ta không giáo dục cho con cháu rưng rưng khi hát Quốc ca thì đất nước không thể giàu mạnh” – Nguyễn Đức Đam, Phó thủ tướng.

Chẳng hạn: “Ngộ độc thực phẩm: “Phải lăn ra chết thì mới xử lý được. Điều 244 quy định: Nếu buôn bán thực phẩm độc hại mà gây thiệt hại tính mạng hoặc sức khỏe nghiêm trọng thì mới xử lý” – Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp Cao Đức Phát.

Chẳng han: “Một số mặt hàng thủy sản như tôm nếu bị trả do vấn đề chỉ tiêu vi sinh thì chỉ cần luộc lên là có thể ăn được” Nguyễn Như Tiệp – Cục trưởng Cục Quản lý chất lượng Nông lâm sản & Thủy sản.

Chẳng hạn: “Giá điện tăng, mọi người đều được lợi” – Đỗ Văn Hải, Thứ trưởng. Hay là “Tăng viện phí, người nghèo được lợi” – Nguyễn Thị Kim Tiến – Bộ trưởng Bộ Y tế.

Có thể kể ra vô vàn câu nói có thể cười ra nước mắt của lãnh đạo đảng và nhà nước, chính phủ ta. Nhưng điển hình là Thủ tướng Ma Dê in Việt Nam, Cờ – Lờ – Mờ – Vờ, Cờ – Lờ – Mờ… là minh chứng sống.

Tác dụng duy nhất của họ, là làm cho người dân vui vẻ, cười thoải mái mỗi khi họ phát biểu mà thôi.

Xa hơn, các lãnh tụ đất nước chúng ta như Hồ Chí Minh, Đỗ Mười, Lê Duẩn, Lê Khả Phiêu… đâu có học được mấy lớp đâu vẫn là lãnh tụ dân tộc, vẫn là Thánh, là Bồ tát đó thôi.

Điều đó để khẳng định rằng: Không cần bằng cấp, học hành vẫn có thể làm lãnh đạo, miễn là đảng viên có chức có quyền, có tiền hoặc con cháu lãnh đạo là điều kiện thiết yếu. Rồi họ sẽ là lãnh đạo, là “hồng phúc dân tộc”.

Mặt khác, các lãnh đạo là con cháu lãnh đạo, chỉ có kiến thức về tham nhũng, ăn cắp, bè phái đánh nhau và lũng đoạn xã hội là chính. Mà những kiến thức này thì vẫn được đào tạo trong hệ thống chi bộ, trường Đảng, trường chính trị hoặc Học viện Nguyễn Ái Quốc.

Một điều cần nói thêm là cho đến nay, rất nhiều cán bộ đã và đang sử dụng bằng giả, kể cả ông Nguyễn Trọng Khanh, Phó Chủ tịch Hiệp hội Chống hàng giả và Bảo vệ thương hiệu Việt Nam cũng dùng bằng giả, vẫn cứ đương chức, đương quyền và lãnh đạo đầy thành tích đó thôi.

Với những lý do trên, tôi đề nghị Thủ tướng ngay lập tức hành động kịp thời theo đề nghị của tôi nói trên đối với đường dây làm bằng giả này.

Tôi tin rằng khi biết được chính sách phát triển xã hội “đi tắt đón đầu” của chúng ta như đã đề nghị ở trên, hẳn nhiên không phải chỉ bọn Việt kiều phản động, mà cả thế giới sẽ phải “Rụng rời chân tay”

Ngày 1/5/2019

Người viết đơn

J.B Nguyễn Hữu Vinh

 

 

 

Đăng bởi: J.B Nguyễn Hữu Vinh | 30/03/2019

Đất nước thiếu những tấm biển Stop

 

Những tấm biển stop trong hệ thống tín hiệu giao thông

Trong hệ thống giao thông công cộng ở Mỹ và nhiều nơi khác trên thế giới, tại các giao lộ thường xuất hiện những tấm biển stop.

Những tấm biển stop được đặt ở các giao lộ với mục đích đơn giản là để các phương tiện lưu thông dừng lại quan sát, định hướng trước khi đi tiếp.

Theo đó, trong trường hợp trên đường không đặt tín hiệu đèn cờ, không có người điều khiển giao thông thì người lái xe khi thấy biển này các loại xe cơ giới và thô sơ kể cả xe ưu tiên theo quy định dừng lại trước biển hoặc trước vạch ngang đường và chỉ được phép đi khi đến lượt mình và trên đường không còn nguy cơ mất an toàn giao thông.

Tấm biển có ý nghĩa là một khoảng dừng để nhìn nhận, xác định vị trí, hướng đi và bảo đảm an toàn trong quá trình tham gia giao thông, vận hành trên đường tránh những tai nạn có thể xảy ra.

Ngoài ra, tấm biển còn có tác dụng tạo cho người dân thói quen tự giác, tự nhận biết vị trí, quyền lợi và nghĩa vụ của mình đến đâu trong đời sống cộng đồng khi dừng trước tấm biển Stop để tuân theo luật pháp, ai đến trước, đi trước, ai đến sau đi sau mà không có hiện tượng chen ngang, cướp đường, chèn ép hay vượt ẩu…

Riêng ở Việt Nam, cho đến nay, những tấm biển Stop vẫn là điều hoàn toàn xa lạ. Xa lạ không phải bởi nó không xuất hiện, mà là sự hiếm hoi và những quy định cụ thể tạo thành thói quen của toàn xã hội. Bởi vậy, từ ngõ nhỏ, những chiếc xe máy có thể phóng nhanh ra đường lớn mà không cần quan sát, những phương tiện giao thông chẳng có biển hạn chế, nhắc nhở nào khi đến các giao lộ.

Và cứ thế tai nạn liên tiếp xảy ra, mạng người đi đến nghĩa địa cứ như một trò đùa.

Chính vì thế, mỗi năm, tai nạn giao thông cướp đi con số hàng chục ngàn mạng người, hơn cả tổn thất của những cuộc chiến tranh khốc liệt.

Trên hết, đó thói quen mạnh ai nấy chạy, bạt mạng bất chấp tính mạng của mình cũng như sự an toàn của cộng đồng xã hội.

 

Những tấm biển stop trong đời sống

Không chỉ có trong lĩnh vực giao thông, mà trong cuộc sống vẫn cần những tấm biển stop như vậy, cũng nhằm mục đích tạo ra một khoảng lặng an toàn, nhìn nhận lại vị trí và định hướng cho công việc sắp tới tránh những rủi ro không mog muốn.

Sau một tuần làm việc, cần có một ngày Chúa nhật dừng lại để nghỉ ngơi, để lấy lại tinh thần và sức lực cho một tuần làm việc mới. Sau một năm làm việc, người ta có những ngày nghỉ phép, du lịch nghỉ dưỡng… Nói theo “định hướng XHCN” thì đó là để “tái sản xuất sức lao động” tránh việc kiệt sức.

Không chỉ trong cuộc sống của mỗi con người, mà trong các hoạt động xã hội cũng cần có những tấm biển stop để bộ máy nhà nước, cả xã hội nhìn nhận lại mọi vấn đề, hướng đi cho cả đất nước, dân tộc, cộng đồng.

Chẳng hạn, ở “chế độ phong kiến thối nát” nhà vua là “con trời” nhưng vẫn đặt ra một chức quan gọi là “Gián quan” nhằm phản biện, ngăn ngừa những quyết định vội vàng của nhà vua có thể làm ảnh hưởng đến xã tắc, giang sơn hoặc quốc kế, dân sinh. Đó là những tấm biển Stop nhằm ngăn chặn tai họa.

Trong chế độ “tư bản giãy chết” những đảng phái đối lập, những tiếng nói độc lập, báo chí… là những tấm biển Stop để buộc kẻ cầm quyền phải đi đúng đường hướng mà pháp luật đã quy định.

Thế nhưng, điều tưởng như đã thành quy luật ấy đã không có trong thực tế đời sống Việt Nam.

Những hậu quả của việc thiếu những tấm biển stop

Có lẽ trong lịch sử Việt Nam thời hiện đại, đất nước được đặt “dưới sự lãnh đạo tài tình, sáng suốt và trí tuệ của đảng Cộng sản” những khái niệm về tấm biển Stop sẽ dần dần mất đi. Bởi đơn giản là trong chế độ độc tài, toàn trị, “không có một thế lực nào ngăn nổi ý chí cách mạng” nhất là với những “chủ trương lớn của đảng”.

Trước hết, đó là trong các cuộc cách mạng XHCN mà đảng CS đã phát động mấy chục năm nay. Bắt đầu là cuộc “Cách mạng về quan hệ sản xuất” được thực hiện bằng những cuộc Cải cách ruộng đất, cải tạo Công thương nghiệp tư bản, tư doanh, đánh tư sản rồi Hợp tác xã nông nghiệp và sau này là “Tập đoàn kinh tế nhà nước”…Ở đó, chỉ có ý chí cách mạng tiến công mà không có bất cứ một ý kiến nào khác được chấp nhận – Những tấm biển stop đã không được phép xuất hiện.

Hậu quả của nó chưa thể khắc phục trong đời sống xã hội, thì cuộc “cách mang ngược” là cướp đất đai, tài sản của người dân vào tay cộng sản, quan chức và các tập đoàn Mafia đỏ lại càng làm xã hội tiêu điều và suy đồi.

Hậu quả là nền kinh tế xã hội tan nát dưới sự lãnh đạo của đảng. Đất nước từ chỗ “Ở vào xứ nóng, khí hậu tốt. Rừng vàng, biển bạc, đất phì nhiêu. Nhân dân dũng cảm và cần kiệm. Các nước anh em giúp đỡ nhiều” – Hồ Chí Minh – đã trở nên tiêu điều xơ xác, nợ nước ngoài còn hơn cả Chúa Chổm xưa kia.

Cả quá trình đó, không hề có một tấp biển Stop nào được công nhận và được chú ý, nếu có, thì lập tức được đưa vào “thế lực phản cách mạng”.

Bên cạnh đó, cuộc cách mạng về Khoa học Kỹ thuật với việc sính bằng cấp, giả tạo, gian dối… đã đưa nền khoa học nước nhà đến những thành quả thảm hại. Hầu hết những điều cần thiết cho đất nước đều chỉ là con số không tromg thành quả cuộc cách mạng này. Những cái gọi là “Nghiên cứu” của nhà nước được tuyên truyền rầm rộ như đưa bèo hoa dâu lên vũ trụ… đều chỉ là trò vô bổ. Những máy móc, sản phẩm dân sinh đều phải nhập ngoại hoặc do chính những nông dân chế tạo. Khoa học lệ thuộc nước ngoài, ngay cả việc “học tập và làm theo” những thành quả của nhân loại cũng là chuyện xa vời.

Để rồi người ta kết luận các vấn đề khoa học như chuyện khôi hài chọc cười thiên hạ. Chẳng hạn Bộ trưởng Y tế kết luận “Sốt xuất huyết kéo dài do nắng lắm, mưa nhiều”. Hoặc BOT không ảnh hưởng đến người nghèo… Những câu nói của quan chức chỉ chứng tỏ rằng họ đang đứng ở một trong hai trạng thái: Hoặc là ngáo đá, hoặc cố chọc cười thiên hạ.

Cùng “tiến hành song song hai cuộc cách mạng trên, đó là cuộc cách mạng về tư tưởng và văn hóa“. Cuộc cách mạng với cơ sở là “vật chất quyết định ý thức” đã thật sự hoàn thành một cách triệt để là xóa khỏi đời sống xã hội những truyền thống tốt đẹp ngàn đời của dân tộc như sự thật thà, lòng dũng cảm, tinh thần yêu nước chống ngoại xâm cho đến những vấn đề đơn giản trong đời sống xã hội Việt Nam.

Kết quả là xã hội bát nháo, hỗn loạn, lấy dối trá và bạo lực làm cơ sở để tồn tại, lấy vật chất làm thước đó giá trị con người.

Gần đây, những hiện tượng trục lợi buôn thần bán thánh, những cuộc khuynh loát cả một tôn giáo có truyền thống từ ngàn đời như Phật Giáo đã làm cạn kiệt hết chút lòng tin còn lại. Sau những cuộc “dâng sao, giải hạn” do đám sư quốc doanh Thích Thanh Quyết, một công chức kiêm sư sãi, thậm chí dư luận còn biết rằng kiêm luôn cả chức vụ an ninh – thì đến những cuộc “gọi vong báo oán” ở Chùa Ba Vàng mà những đấu đá tranh giành nội bộ phe nhóm vì quyền lợi đã lộ ra ngoài,  người ta biết không chỉ có chừng đó mà cả hệ thống Phật giáo quốc doanh đã trở thành Tổng Công ty Kinh Doanh Tổng hợp Phật giáo Việt Nam.

Tất cả những điều đó đã xảy ra, bởi ngay cả trong hệ thống Phật giáo lấy sám hối là điều kiện quan trọng, thì hiện nay ở Việt Nam trên con đường đi đến sự sa đọa do sự lãnh đạo của đảng vô thần, cũng không tồn tại một tấm biển stop nào.

Rồi những cuộc bách hại các tôn giáo chân chính, các tôn giáo độc lập nhất định không chịu “sự lãnh đạo tuyệt đối” của đảng đã cho thấy bộ mặt thật của cái gọi là tự do tư tưởng, tự do tôn giáo ở Việt Nam… Và những cuộc chiến bách hại đó không dừng lại dù biết có những sự vô luân, vô luật và trái lương tâm, nhưng những tấm biển stop không hề tồn tại.

Tất cả những cuộc cách mạng đó được tiến hành bởi sự lãnh đạo độc tài và độc trị.

Và với đảng độc tài, thì họ đã không chấp nhận một tấm biển stop nào trên con đường họ đi chỉ bởi tính cách “kiêu ngạo cộng sản” tự xưng mình là trí tuệ, là văn minh, là khoa học của mọi khoa học, là đạo đức…

Hậu quả là đến ngày hôm nay, dân tộc Việt Nam đã được đảng díu dắt đến bờ vực thẳm của sự sụp đổ và nô lệ.

Và đất nước này, dân tộc này trên con đường đi đến sụp đổ và nô lệ dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của Đảng CSVN, cũng không một tấm biển Stop nào được xuất hiện hoặc chấp nhận.

Ngày 29 tháng 3 năm 2019

J.B Nguyễn Hữu Vinh

 

 

 

 

 

 

 

Báo chí cho hay: Chiều 25/3, trao đổi với PV về lý do vì sao chưa công bố danh tính các thí sinh có bài thi gian lận điểm, ông Mai Văn Trinh, Cục trưởng Cục Quản lý chất lượng giáo dục, Bộ GD&ĐT cho hay: “Cũng như Hòa Bình, danh sách thí sinh gian lận điểm thi tại Sơn La chưa được công bố vì cơ quan công an vẫn đang tiếp tục điều tra vụ việc; hơn nữa vấn đề cũng liên quan tới thông tin cá nhân”.

Cho đến nay, dư luận vẫn chờ đợi sự minh bạch trong việc công bố những sai phạm không chỉ Hòa Bình, Sơn La mà nhiều nơi khác như Hà Giang, Lạng Sơn…, những phương thức, hành vi gian lận thi cử tại các địa phương đã gây nhức nhối dư luận thời  gian qua. Chỉ riêng Tỉnh Hòa Bình, có 64 thí sinh ở Hòa Bình nằm trong danh sách được nâng điểm trong kỳ thi THPT quốc gia năm 2018. Trong đó có những bài thi được nâng mức điểm rất cao. Có thí sinh được nâng 26,45 tổng điểm 3 môn thi, có môn thi được nâng đến tận 9 điểm.

Chuyện đó, rõ ràng là sự vi phạm luật pháp nghiêm trọng được quy định trong các điều luật do chính nhà nước CSVN ban hành. Các cơ quan điều tra đã có kết luận từ lâu.

Cho đến nay, những học sinh trong vụ gian lận điểm thi tại Hòa Bình, được nâng khống điểm đã vào học ở 20 trường đại học, những trường đại học thuộc diện hàng đầu với những yêu cầu rất cao về học lực, điểm số.

Nhiều học sinh con em người dân, hy sinh cả tuổi trẻ, mài mòn đũng quần trên ghế nhà trường, thức trắng đêm học hành đến thân hình tiều tụy vẫn không thể bằng được một phẩy gian lận của những kẻ chỉnh sửa điểm thi, vẫn không thể so sánh với con em quan chức, cán bộ cộng sản vẫn chỉ lo ăn chơi đàng điếm bằng tiền của cướp được của bố mẹ chúng rồi nghiễm nhiên vác cặp vào học các trường đại học với điểm cao ngất ngưởng.

Chỉ riêng một năm, chỉ riêng một tỉnh, đã phát hiện 64 thí sinh liên quan đến sự gian dối trong thi cử, mặc dù con số đó, chưa hẳn đã là thực tế đầy đủ. Có nghĩa là chỉ riêng một địa phương, đã có  64 học sinh không đủ năng lực, chiếm chỗ của 64 học sinh khác đủ năng lực học tập ở trong các trường đại học.

Kỳ thi đã trôi quan gần 1 năm, các học sinh gian lận điểm thi đã sắp qua đi một năm học trong các trường đại học, các thí sinh bị đánh trượt, bị chiếm chỗ dù có thực tài, cũng ngậm ngùi ở nhà chăn trâu, cắt cỏ gần một năm qua. Họ đã bị cướp đi cơ hội để vào đời bằng chính năng lực của mình.

Công bằng xã hội bị đảo lộn một cách trắng trợn, dã man và vô luân, vô đạo chỉ vì đó là đám con cháu quan chức cộng sản cậy thần cậy thế và cậy tiền của cướp được.

Thế nhưng, cách xử lý của nhà cầm quyền ở đây ra sao?

Câu trả lời nêu trên, rằng không công bố những ai đã mua bán điểm cho con mình, ai đã được mua bán điểm, nghĩa là gian dối để vào đại học chỉ vì liên quan đến “thông tin cá nhân”. Thậm chí, một số nhà “Đạo đức học Cộng sản” còn rất lâm ly rằng: nếu đưa ra công khai, cuộc sống của các cháu sẽ ra sao?

Họ làm như đây chỉ là những đứa trẻ mới lên 2 lên 3 nên bố mẹ mua kẹo cho là chỉ có ăn, chứ không phải là những thanh niên khi dự kỳ thi vào đại học kia đã đủ 18 tuổi, đã tự chịu trách nhiệm của mình trước luật pháp và biết rất rõ những việc làm của bố mẹ và đường dây đó. Không chỉ là biết rõ, mà chính chúng đã tham gia vào đường dây đó cách đắc lực mới đến kết quả hôm nay.

Vậy thông tin cá nhân ở Việt Nam được tôn trọng và bảo vệ đến mức nghiêm ngặt vậy chăng?

Xin thưa, đó là sự dối trá đến mức không thể che đậy trước thiên hạ.

Người ta không ai lạ gì nhà cầm quyền CSVN đã đối xử ra sao với những người dân bình thường, nhất là những người cất tiếng nói cho dân chủ, công bằng va quyền lợi người dân, quyền con người, quyền công dân được yêu nước. Bất cứ một hành động nào của người dân mà nhà cầm quyền không ưa, không kiểm soát được, thì lập tức các nhân vật đó được báo chí đem ra làm vật hiến tế ngay lập tức trước bàn dân thiên hạ.

Họ moi móc đủ loại đời tư, bịa đặt bất cứ điều gì để kết tội người dân, dù đó là người nông dân chân lấm tay bùn hoặc là các vị tu sĩ, linh mục, Tổng Giám mục… mà không thèm chờ kết quả điều tra hoặc Tòa án kết tội.

Và điều khốn nạn nhất, là không có bất cứ ai chịu trách nhiệm về vấn đề đó. Bởi đơn giản, bầy báo chí biến thành kền kền kia, chỉ là công cụ của đảng Cộng sản.

Ngược lại, với quan chức cộng sản, thì nhà cầm quyền bằng mọi cách che giấu, bịt miệng báo chí cũng như người dân bằng cái gọi là “luật”. Những thông tin về tài sản, của cải mà quan chức trong hệ thống tham nhũng hiện nay cướp được bởi chính quá trình làm “đầy tớ trung thành, tận tụy của nhân dân” là bí mật, dù có kê khai, nhưng không công khai. Trong khi với người dân, thì bất cứ một chi tiết nào về đời tư, vẫn có thể bị đem ra khai thác đến mức tối đa, thậm chí bệnh hoạn.

Những thông tin về gốc gác, lý lịch hoặc quá trình công việc, đời sống người dân, chưa bao giờ được cơ quan nhà nước bảo vệ, nhất là hệ thống luật pháp. Công an có thể sục vào bất cứ lúc nào, nơi nào hoặc lĩnh vực nào trong đời sống người dân như là chuyện đương nhiên. Công dân có thể bị đưa ra trước Tổ dân phố để đấu tố, trên hệ thống báo chí, truyền thông và thậm chí là loa phường hay đội ngũ dư luận viên. Thế nhưng, tiểu sử, lý lịch của cán bộ, nghĩa là đám đầy tớ, thì những thông tin đó được coi là “bí mật quốc gia”.

Trong khi cả đường dây gian lận điểm thi được bảo vệ kỹ càng đến mức sợ “thông tin cá nhân, riêng tư” mặc dù tội trạng đã được điều tra rõ ràng cụ thể, thì những người dân, những người yêu nước chỉ cần một hành động, một lời nói lập tức bị bắt giữ, các thông tin cá nhân được đem ra rêu rao và bôi bẩn, thóa mạ. Thậm chí Tòa án còn kết tội được cả những ý nghĩ, những “âm mưu” của họ như thường.

Hẳn nhiên là ai cũng biết rằng, những người dám chữa điểm trong vụ việc, không chỉ là sự liều lĩnh vô thức và bất cứ đối tượng nào. Và những người có con em được chữa điểm không thể là những người dân đầu tắt mặt tối vắt mũi không đủ đút miệng. Chỉ có thể là quan chức cộng sản và đám sân sau đàn em, chỉ có vậy thì mới có đủ chức, đủ quyền và đủ tiền để làm những việc coi thường luật pháp động trời đến vậy.

Và điều họ là được lớn hơn, tội ác thêm nặng hơn, đó là họ ngang nhiên bịt miệng công quyền, bịt miệng hệ thống truyền thông và người dân, không ai được thông tin về những tội ác của họ. Và cả hệ thống vẫn sợ hãi trước những băng nhóm tội phạm có tổ chức này.

Điều đó, chắc chỉ có trong cái gọi là “Nhà nước pháp quyền XHCN” một mô hình quái đản vẫn cứ tồn tại ngang nhiên, được xây dựng lên bởi một hệ thống những sự vô lý chồng chất và dối trá đến tận căn.

Đây là mô hình của một nhà nước Mafia.

Và nhà nước Mafia, chỉ nhăm nhăm bảo vệ lợi ích từ sự cướp bóc, làm ăn bất chính của băng đảng chúng mà thôi.

Mới đây, tại Mỹ, cũng một cuộc gian lận thi cử để cho con cái thiếu năng lực vào trường Đại học. Ngay lập tức, những kẻ liên hệ bị bắt giữ, phải nộp tiền bảo lãnh tại ngoại đến hàng triệu đola. Báo chí lập tức đưa thông tin cụ thể.

Vậy phải chăng nhà nước và luật pháp Mỹ không đủ nhân đạo bằng Việt Nam?

Xin khẳng định ngay rằng không phải vậy. Mọi lời lẽ lấp liếm cho tội ác, chỉ phơi bày một hệ thống chính trị thối nát, mục ruỗng và điều hành bởi hệ thống Mafia có tổ chức.

Và điều đó, càng không thể cứu vãn được cái gọi là uy tín, liêm sỉ của hệ thống chính trị ấy. Cũng là điều tất nhiên, hệ thống chính trị đó cần phải đào thải, nếu dân tộc này, đất nước này không muốn đi đến chỗ nô lệ và diệt vong.

Ngày 26/3/2019
J.B Nguyễn Hữu Vinh

Đăng bởi: J.B Nguyễn Hữu Vinh | 21/02/2019

Những cái chết xôn xao mạng xã hội

Trước đó, một cái chết trong vụ giết người dã man, tàn bạo mà nạn nhân là cô gái là sinh viên ở Điện Biên bị một toán 5 tên lừa mang gà đến bán rồi bắt giữ từ chiều 30 tết sau đó cưỡng hiếp suốt  mấy ngày cho đến đêm 02 tết thì bị giết chết và vứt xác vào một chiếc nhà hoang.

GietcogaiDienBien1

Điều oái oăm, là ngay sau khi con mình bị mất tích, gia đình đã báo ngay cho cảnh sát và kêu cứu trên mạng xã hội. Thế nhưng phía cảnh sát đã không truy tìm hoặc có hành động nào nhằm cứu giúp cô gái. Cho đến khi một người dân phát hiện xác chết mới báo cho mọi người và cảnh sát mới vào cuộc khởi tố vụ án rồi tìm ra 5 hung thủ.

Oái oăm hơn, là nếu cảnh sát hành động kịp thời, thì cô gái đã thoát chết bởi địa bàn khu vực rất nhỏ, những đối tượng gây án là những kẻ nghiện hút đã có danh sách quản lý của cảnh sát. Những hình ảnh camera dọc đường đã ghi lại hình ảnh tên sát nhân chở lồng gà của cô gái đi rất rõ ràng.

Thế nhưng, nhà cầm quyền đã rầm rộ khen thưởng những cảnh sát tham gia vụ án.

Dư luận xã hội đặt ra câu hỏi: Nếu cảnh sát hành động kịp thời, cô gái đã không chết. Nhưng  họ đã không làm như vậy và cái chết đã xảy ra. Vậy thì cảnh sát được thưởng vì điều gì? Phải chăng việc cảnh sát điều tra tội phạm là việc làm “từ thiện”? Vì thế thích thì làm mà không thì thôi?

Dư luận xã hội lên án nặng nề những hành động của nhà cầm quyền và của cảnh sát CSVN trong việc coi tính mạng người dân như cỏ rác.

Một cái chết vừa xảy ra ngày 20/2/2019 cũng xôn xao mạng xã hội, đó là cái chết của Nguyễn Thị Thu, Phó Chủ tịch UBND Tp HCM.

Sở dĩ cái chết này được đem ra bàn tán, vì trước đó, Nguyễn Thị Thu là người đã ký văn bản “tu sửa lại Tượng đài Trần Hưng Đạo và Thánh Gióng” ở Sài Gòn, những tượng đài có từ xa xưa ở đây và là nơi người dân thường tập trung khi có các sự kiện tưởng nhớ đến tiền nhân đã có công dựng nước và giữ nước.

Điều người ta chú ý, đó là nhằm ngăn cản những người dân có tinh thần quyết liệt chống hiểm họa Trung Cộng xâm lược thường ra đây dâng hương tưởng niệm. Đặc biệt là ngày 17/2/2019, để ngăn chặn người dân tập trung tại đây tưởng niệm 40 năm ngày Trung Cộng gây chiến tranh xâm lược trên biên giới phía Bắc gây cái chết cho hàng vạn đồng bào, chiến sĩ Việt Nam – mà mấy chục năm nay, nhà cầm quyền đã buộc người dân phải lãng quên vì Trung Cộng đã trở thành bạn vàng của Đảng Cộng sản – nhà cầm quyền Sài Gòn đã cho dùng xe rác chắn bức tượng Đức Thánh Trần, đồng thời cho máy cẩu đưa chiếc đỉnh hương trước bức tượng của ngài đi nơi khác.

CauLuhuong

Hành động này của nhà cầm quyền được cho là hành động vô ơn, phản bội và báng bổ những tiền nhân đã có công lao với sự nghiệp chống giặc ngoại xâm.

Và bà Nguyễn Thị Thu là người ký quyết định làm việc này trước đó.

Cái chết của bà Thu được nói đến nhiều như một sự trừng phạt đối với việc làm trên của đám tay chân của nhà cầm quyền.

Điều không bình thường, là sau khi cái chết này xảy ra, khắp mạng xã hội đã tỏ thái độ không đau buồn, ngược lại nhiều người còn phấn khích như một tội ác bị trả giá. Đến mức một Facebooker thốt lên rằng: “Xem những tin tức về cái chết của quan chức, thái độ người dân hình như không phải là con dân của nước Cộng sản Đông Lào nữa” ( Đông Lào: Cách nói chỉ Việt Nam).

Thái độ của người dân, đã nói lên một điều rất rõ ràng: Nhà cầm quyền mà đại diện là quan chức cộng sản, đã hoàn toàn không có vị trí trong trái tim và tình cảm của người dân, trái lại, đó là những sự căm hờn, khi bộ máy cộng sản hiện tại đã mang lại cho nhân dân, đất nước, dân tộc biết bao tai họa.

20/2/2019
J.B Nguyễn Hữu Vinh

Tượng đài và công ơn tiền nhân

Trong lịch sử dựng nước và giữ nước của cha ông ta, những bậc tiền nhân đã có công lớn được tôn vinh bằng nhiều hình thức. Trước hết là những trang sử vàng chói lọi ghi lại những chiến công hiển hách chống giặc ngoại xâm với những tài năng, đức độ như những tấm gương cho muôn đời sau học tập tinh thần yêu nước thương nòi.

IMG_5590

Nhiều tượng đài của những bậc tiền nhân có công lớn như Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung… được dựng để ghi nhớ công ơn của họ đã cống hiến cho đất nước có được giang sơn bền vững đến ngày hôm nay.

Những dịp tưởng nhớ đến tiền nhân, những điểm mốc lịch sử, người dân lại đến nơi có các tượng đài của họ để ôn lại những chiến công, kính nhớ đến công lao của họ và là những dịp để cho hậu thế lấy làm gương học tập.

Thời Cộng sản, những người cộng sản theo học thuyết Mác – Lenin vô thần, đứng đầu là Hồ Chí Minh luôn hô hào “nâng cao đạo đức cách mạng, quét sạch chủ nghĩa cá nhân”, xóa bỏ mọi tư hữu để xây dựng một chế độ “công hữu”.

Ở đó, họ rêu rao rằng mọi người bình đẳng trước pháp luật, mọi công dân bình quyền như nhau, không có chế độ “quan cách mạng” mà chỉ là những “đầy tớ trung thành, tận tụy của nhân dân”.

Cũng ở đó, đã có một thời họ hò hét rằng những công lao, những chiến công đều là tập thể, trí tuệ tập thể… do vậy từ mọi sinh hoạt như ăn, ở, cưới vợ, làm nhà… thậm chí cả ngắm trăng tập thể.

Chính vì vậy, việc tôn sùng cá nhân là việc mà Chủ nghĩa Cộng sản luôn đặt ra hàng đầu cần phải tiêu diệt. Hệ thống tuyên giáo luôn kêu gào “học tập và làm theo đạo đức Hồ Chí Minh” rằng phải “Quét sạch chủ nghĩa cá nhân” trên toàn đất nước.

Vì thế, để ca ngợi Hồ Chí Minh (một hình thức tôn sùng cá nhân của cộng sản) Tố Hữu đã viết rằng:

Mong manh áo vải hồn muôn trượng
Hơn tượng đồng phơi những lối mòn”.

Thế nhưng, chính người cộng sản, và cũng đứng đầu là Hồ Chí Minh lại chiếm số lượng đất đai làm lăng tẩm, lưu niệm, quãng trường, tượng đài khổng lồ nhất.

Luhuong_Hoabinh

Không những là “tượng đồng” mà ngày nay, tượng đá, tượng xi măng của Hồ Chí Minh cũng đầy bên những vệ đường khắp cả nước.

Riêng lăng HCM ở Ba Đình, Hà Nội với một loạt công trình, nhà cửa, bảo tàng… hàng năm ngốn hàng ngàn tỷ đồng tiền thuế máu xương của nhân dân, chưa kể khắp nơi trên đất nước và thậm chí nhiều nơi trên thế giới tượng đài hàng ngàn tỷ đã và đang liên tục được xây dựng.

Và người dân không chỉ nuôi sống Hồ Chí Minh – đã có công rước chủ nghĩa Cộng sản vào giày xéo quê hương, đọa đày dân tộc này và làm tiêu vong lãnh thổ của Tổ Quốc – mà ngày nay, người dân lại cứ còng lưng một nắng hai sương, đi làm nô lệ, làm đĩ khắp năm châu bốn biển để dành tiền về nuôi dưỡng đống lăng tẩm, tượng đài của không chỉ là “quan cách mạng” mà là vua, là thần thánh của cộng sản.

Điều này đã là minh chứng rõ ràng, không thể chối cãi một câu nói đã trở thành chân lý của Cố Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn Văn Thiệu: “Hãy xem việc Cộng sản làm, đừng nghe lời cộng sản nói”.

Duy chỉ có một điều khác, dù hệ thống tuyên truyền đã biến Hồ Chí Minh thành thần, thánh… nhưng mỗi khi nhớ đến công lao tiền nhân dựng nước và giữ nước, những người dân Việt Nam lại đến các tượng đài đơn giản của Trần Hưng Đạo, Lý Thái Tổ, Quang Trung… mà không hề bén mảng đến tượng đài Hồ Chí Minh.

Bởi những tượng đài lớn nhất, vẫn là những tượng đài trong lòng mỗi người dân Việt.

Phản trắc, hỗn láo, vô ơn

Hàng năm, những ngày kỷ niệm, tưởng nhớ đến những người đã ngã xuống cho quê hương, đất nước, người dân Việt thường đến thắp hương tưởng nhớ tại Tượng đài Trần Hưng Đạo ở Sài Gòn, tượng đài Lý Thái Tổ, Quang Trung ở Hà Nội.

Và hầu hết, những cuộc chiến oanh liệt nhất, rạng rỡ nhất trong lịch sử nước nhà, lại là những cuộc chiến từ ngàn đời nay chống lại sự bành trướng và xâm lăng của Trung hoa Đại Hán.

Kể từ khi đảng Cộng sản biến bọn bành trướng Phương Bắc, là kẻ thù của dân tộc thành bạn vàng của đảng, việc công dân Việt Nam tưởng nhớ đến công ơn những người đã dựng nước lại trở thành việc làm ngược ý đảng và bị ngăn chặn, đàn áp trắng trợn và khốc liệt.

Máu nhiều người đã đổ, thân xác nhiều người bị tù đày, nhiều gia đình đã phải ly tán… cũng chỉ vì tỏ lòng biết ơn những tiền nhân đã có công dựng nước và giữ nước.

DuaLuhuong

Ngày 17/2/2019, kỷ niệm 40 năm trận chiến chống quân xâm lược Trung Quốc tại biên giới phía Bắc đất nước, nhiều nhân sỹ, trí thức đã cùng nhau đến để thắp hương tưởng niệm trước Tượng đài Lý Thái Tổ ở Hà Nội và tượng đài Trần Hưng Đạo ở Sài Gòn.

Cuộc chiến biên giới phía Bắc bạo tàn do bạn vàng của đảng CSVN tiến hành. Cho đến nay, vong linh những đồng bào, chiến sĩ đã bỏ mình vì Tổ quốc trên biên giới với con số hàng vạn người vẫn còn ngậm ngùi đau đớn không yên trong sự ghẻ lạnh, lãng quên và những hành động phản trắc, vô ơn của nhà cầm quyền CSVN đối với họ.

Bởi vì, oái oăm thay, chính những người ngã xuống kia, họ đã phải ra trận trong một cuộc chiến xâm lược do chính bạn vàng cộng sản anh em tiến hành để “dạy cho đàn em cộng sản Việt Nam một bài học”. Nghĩa là họ đã phải ra đi vùi thây nơi biên giới chính vì những đường lối hành động của đảng cộng sản. Và họ đã ngã xuống để giữ cho cái ngai vàng Cộng sản được tồn tại và bền vững đến hôm nay.

Thế nhưng, đảng cộng sản đã làm gì để trả ơn họ?

Hàng năm, đã nhiều trò bẩn thỉu được nhà cầm quyền hèn hạ thi thố với người dân Việt Nam như cắt đá, nhảy nhót ưỡn ẹo, hở hang trước tượng đài Lý Thái Tổ hoặc cầm cờ búa liềm của Đảng CS ra ngăn cản người dân, nhằm cản phá những cuộc tưởng niệm.

Những hành động bẩn thỉu, đê hèn đó đã vạch rõ thái độ của nhà cầm quyền CSVN đối với lãnh thổ, tiền đồ của Tổ Quốc và sự tồn vong của dân tộc ra sao.

Nhưng năm nay, ngoài việc ngăn chặn bằng công an giả danh côn đồ, việc bắt bớ đã được tiến hành trắng trợn với những người còn nhớ đến công ơn những người đã ngã xuống vì Tổ Quốc.

Chưa hết, tại Sài Gòn, nhà cầm quyền CSVN còn làm một việc hết sức hỗn xược và vô ơn, làm nhục tiền nhân bằng cách dùng xe rác chặn trước mặt tượng Trần Hưng Đạo.

Khốn nạn hơn nữa, nhà cầm quyền CSVN đã cho cướp luôn lư hương đặt trước tượng đài này.

Hành động này ngay lập tức đã bị lên án kịch liệt.

Người dân phản ứng dữ dội với hành động hỗn xược và vô ơn này của nhà cầm quyền CSVN, xúc phạm nặng nề đến tâm linh, tinh thần yêu nước của người dân, phỉ nhổ vào truyền thống mấy ngàn năm dựng nước và giữ nước của cha ông ta để lại.

Và sự bịp bợm trơ tráo.

Trước những phản ứng dữ dội của người dân về hành động này, trả lời báo chí sáng 18-2, Bí thư Quận ủy quận 1 Trần Kim Yến nói “việc thờ phụng nên được đặt ở đình, đền, chùa sẽ đúng hơn. Đó là việc hết sức bình thường, mình đưa việc thờ phụng về đúng vị trí”.

Cần phải khẳng định ngay, việc đặt lư hương, nơi để người dân thắp hương kính nhớ tiền nhân đã là một nét đẹp, một nghi thức có tự ngàn đời nay của người dân Việt Nam vốn có tinh thần “uống nước nhớ nguồn”.

Việc đưa lư hương đi khỏi tượng đài Trần Hưng Đạo là là hành động nhục mạ, vô ơn với tiền nhân, với ông cha đã tốn bao núi xương, sông máu để xây đắp và giữ gìn bờ cõi cho đến nay.

Việc đưa lư hương đi khỏi nơi người dân sẽ tập trung vào đúng ngày 17/2/2019 là một hành động hỗn láo với người dân, bởi chính họ mới là người chủ đất nước này.

Việc đưa lư hương, là một hành động bất chính, hèn hạ và thể hiện sự lúng túng bởi chính những thái độ bán nước, không dám làm mất lòng bọn bành trướng Bắc Kinh của chính quyền CSVN.

Việc đưa lư hương đi khỏi đó, đã thể hiện bản chất nô lệ, đầu hàng của một chính quyền bán nước.

Điều đó không thể chối cãi.

Miệng con đĩ, trí học trò

Thế nhưng, như cha ông ta thường nói: “Đường đi hay tối, nói dối hay cùng” chính câu nói của Bí thư Quận ủy Quận 1 Trần Kim Yến đã đặt ra cho người dân một yêu cầu rất rõ ràng: “Hãy đưa tất cả việc thờ phụng về đình, đền, chùa”

Nếu điều này được khẳng định là đúng?

Vậy thì hãy đưa tất cả những việc thờ phụng, những lư hương, những nhang khói ra khỏi những tượng đài Hồ Chí Minh đang nhan nhản khắp đất nước này như Cần Thơ, Hòa Bình… Bởi đó không hề là đền, chùa, càng không phải là nơi thờ phụng.

TuongHCM

Hãy đưa tượng Hồ Chí Minh ra khỏi đền, chùa, miếu mạo… bởi Hồ Chí Minh là người Cộng sản, theo chủ nghĩa Mác – Lenin vô thần, không theo tín ngưỡng thờ cúng tổ tiên, không tin có thần thánh hay Chúa, Phật… Bởi ngay cả khi chết, Hồ Chí Minh cũng chỉ “đi gặp cụ Các Mác, cụ Lenin” mà không hề thăm viếng cha mẹ, ông bà họ hàng thân thích hoặc ít nhất là các tiền nhân dựng nước và giữ nước xưa nay.

Vì vậy, việc đưa Hồ Chí Minh vào đền, chùa là sự xúc phạm các tôn giáo, đồng thời là việc xúc phạm nặng nề và khinh bỉ chính Hồ Chí Minh.

Luhuong_Cantho

Ngay cả việc xây dựng hàng loạt các lăng tẩm, tượng đài, quãng trường Hồ Chí Minh khắp đất nước, cũng là sự phỉ nhổ vào lời kêu gọi “Quét sạch Chủ nghĩa cá nhân” mà Hồ Chí Minh đã từng kêu gọi, thậm chí viết thành sách để lại.

Và nếu việc đó được thực hiện như lời Bí thư Quận ủy Quận 1 Trần Kim Yến đã khẳng định, thì đất nước này thoát được cái đại họa tượng đài, lăng tẩm.

Và người dân Việt hàng năm đỡ hàng ngàn tỷ đồng cho những việc vô nghĩa của nhà cầm quyền dành cho các lăng tẩm, tượng đài…

Và chính Hồ Chí Minh thoát được miệng lưỡi người đời cứ nhắc lên đặt xuống khi biết những đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình bị sử dụng hết sức vô ích. Đồng thời thoát được sự sỉ nhục cho tư tưởng vô thần của mình, bởi bớt đi những cái cớ nuôi đám sâu mọt tham nhũng dựa vào Hồ Chí Minh như một tấm bình phong để sống bẩn thỉu trên máu xương người dân Việt.

Nếu không thực hiện được điều đó, mà chỉ nhằm che đậy hành động  hỗn xược ngày 17/2 vừa qua, Trần Kim Yến đã phải lấp liếm như trên, thì đúng như tiền nhân đã nói, Trần Kim Yến đã biết chỉ lo “giữ đằng trôn, để đằng l(.) cho quạ mổ”.

Quả là như cha ông đã dặn “miệng con đĩ” thì làm sao thắng được “trí học trò” là vậy.

Ngày 18/2/2019
J.B Nguyễn Hữu Vinh

 

 

 

 

Đăng bởi: J.B Nguyễn Hữu Vinh | 05/02/2019

Chào xuân, mong một mùa xuân

Như vậy, giờ này trên quê hương Việt Nam, thời khắc giao thừa đã qua, cơn chuyển động của đất trời đã đem lại trên đất Việt một mùa xuân mới. Lời đầu xuân, kính chúc tất cả quý vị độc giả luôn được an khang, thịnh vượng và luôn hạnh phúc trong năm mới.

12572977_983337948427563_6357094840785373453_n

Một năm vừa đã trở thành cũ với thời gian, nhưng vẫn nguyên vẹn những in đậm trong tâm trí mỗi người dân Việt, dù đó là vui, buồn, phấn khởi hay thất vọng.

Một năm qua, đánh dấu những sự tàn bạo khốc liệt ngày càng tăng của nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam trên quê hương đất nước. Một chế độ độc tài tàn bạo và dối trá, quái gở hiếm hoi còn sót lại trên thế giới, một chế độ đi ngược với lòng người, tước đi những quyền cơ bản nhất của con người Việt Nam.

Năm qua, cũng là năm mà nhà cầm quyền Việt Nam đàn áp, bắt bớ hàng loạt những người đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền, cho quyền sống của người dân, cho toàn vẹn lãnh thổ thiêng liêng mà cha ông chúng ta đã bao đời xây đắp và gìn giữ bằng núi xương, sông máu. Việc bắt bớ hàng loạt, kết án nặng nề những người đấu tranh hoặc chỉ đơn giản là dám mở miệng nói lên sự thật, đã bóc trần bản chất chế độ bất nhân.

Những dự luật Đặc khu, việc sử dụng Bộ Luật An ninh mạng cùng với hệ thống luật pháp chỉ nhằm trói buộc người dân, bảo vệ đảng cộng sản và sự cai trị của nó, đã lần lượt được đưa ra trói chặt hơn nữa những người dân Việt vốn đã khốn khó và đẩy họ vào con đường nô lệ.

Cũng năm qua, những vụ cướp đất đai, tài sản của người dân được thực hiện ngang nhiên với bản chất hung bạo và tàn nhẫn. Hàng vạn con người tiếp tục bị đẩy ra đường sống bơ vơ ngay trên quê hương đất nước mình. Cả ngàn người ở Vườn Rau Lộc Hưng, Sài Gòn bị đập phá nhà cửa cướp đất đai một cách vô lý, bất công ngay những ngày cận tết đã là minh chứng rằng: Chẳng có điều gì dù man rợ đến đâu mà Cộng sản không làm để phục vụ mục đích cai trị và cướp bóc của mình.

365 ngày qua đi, người dân đã thấu hiểu hơn hệ thống đảng cộng sản với những con người luôn tự xưng là “đại biểu ưu tú, xuất sắc của nhân dân” nhưng ngày càng lộ ra bản chất của mình qua những trận đấu đá phe nhóm nội bộ. Những tên tướng công an hiện nguyên hình là những tên tướng cướp. Những kẻ đứng đầu cơ quan phòng chống tội phạm lại chính là những tên tội phạm lớn nhất của đất nước này.

Điều trớ trêu, là ngay trước khi bị lộ để hiện nguyên hình, thì những lời lẽ hoa mỹ bay bướm, nhả ngọc phun châu vẫn tiếp tục được nhả ra trên miệng lưỡi những con rắn độc ấy.

Một năm qua, cũng đã đủ cho người dân Việt thấu hiểu được thế nào là “tình đồng chí” là “đạo đức Cách mạng” của người cộng sản qua những vụ đột tử, chết không lý do… của hàng ngũ lãnh đạo cao cấp của cộng sản.

Với người cộng sản, chính đồng chí của mình còn như vậy, nói chi đến người dân.

Cái chết của Trần Đại Quang, cho người dân Việt thấy rõ hơn sự bẩn thỉu, bất chấp, chỉ lo vơ vét cho chính mình kể cả khi đã chết. Những điều này lột trần cái gọi là “Chí công vô tư, suốt đời hy sinh cho nhân dân” luôn leo lẻo trên đầu môi chót lưỡi của người cộng sản.

Việc Nguyễn Phú Trong cùng lúc chiếm luôn hai ghế trong bộ tứ cầm quyền, với tuổi 75, chính Nguyễn Phú Trọng đã liếm lại bãi nước bọt của mình vừa nhổ ra trước thiên hạ rằng: “Kiên quyết không đưa vào Trung ương những kẻ có tham vọng cá nhân”.

Về đối ngoại, năm qua, cũng là một phép thử để cho cả thế giới biết rõ hơn thế nào là một chế độ chính trị độc tài, độc trị và độc đảng đang hoành hành ở Việt Nam như một băng đảng Mafia. Không chỉ người dân Việt Nam là con tin, là con nợ, là con lừa suốt ngày để cho đảng khai  thác, mà ngay cả trên trường Quốc tế, chế độ này vẫn thể hiện sự lỳ lợm đến mức lạ lùng qua vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh gây nhức nhối và ảnh hưởng lớn lao đến mối quan hệ quốc tế.

Người ta nghĩ rằng, với những “thành tích” như vậy, hẳn lãnh đạo Việt Nam chỉ còn một hành động cúi gầm mặt xuống đất.

Thế nhưng không, vẫn nhăn nhở, vẫn tí tởn và coi như mọi chuyện khốn nạn nhất không phải của mình.

Năm qua, những “thành thích nhân quyền” của nhà cầm quyền CSVN đã vang vọng đến năm châu.

Trong cuộc kiểm điểm định kỳ phổ quát về nhân quyền của Liên hợp quốc, lẽ ra những điều mà cả thế giới nhắc nhở, lưu ý sẽ làm cho nhà cầm quyền Việt Nam chỉ biết tím mặt mà cấm khẩu. Thế nhưng không, họ vẫn coi như là chuyện của người khác.

Quả là cha ông chúng ta đã đúc kết khá đầy đủ qua câu ca dao: “Quân tử, ừ hữ cũng đau. Tiếu nhân dùi đục đập đầu như không”.

Có lẽ hiếm thấy một chế độ nào thiếu liêm sỉ đến vậy.

Năm qua, người dân trong nước cũng như cả thế giới càng nhận rõ hơn thái độ ươn hèn của nhà cầm quyền CSVN đối với kẻ thù của dân tộc là bọn bành trướng Bắc Kinh. Sự thúc thủ quỳ mọp đầu hàng vô điều kiện trước những hung hăng của Trung Quốc trên biển Đông của Việt Nam. Thậm chí họ sợ hãi việc từng người dân kỷ niệm những người đã hy sinh vì đất nước hoặc ngay cả hy sinh cho chế độ này.

Nhìn lại một năm với những đau thương, những điều phiền muộn đã và đang diễn ra trên đất nước Việt Nam, nhiều người cảm thấy người dân Việt ngày nay thất vọng và chán nản chăng? Bi quan chăng? Bỏ cuộc chăng?

Xin thưa là không.

Như một quy luật, khi sức nén càng mạnh, thì sức bật càng tăng. Sự bần cùng hóa người dân trong mọi lĩnh vực từ cuộc sống vật chất đến tinh thần, từ tình người đến luật lệ từ lương tri đạo đức đến văn hóa xã hội sẽ đẩy người dân đứng dậy.

Một năm qua, chúng ta thấy gì để hy vọng?

Người dân Việt đã ngày càng rõ hơn, thấy sâu hơn, rộng khắp hơn và đa dạng hơn về bản chất chế độ. Hàng loạt những người dân đã bất chợt xuống đường chấp nhận mọi sự hy sinh và gian nan đã chúng minh nhiều điều.

Đó là sự chán ghét một chế độ phản dân, bán nước, nô lệ ngoại bang.

Đó là tinh thần yêu nước đã đột ngột bùng cháy trong mỗi tấm lòng dân Việt mỗi khi Tổ Quốc đứng trước một nguy cơ, dù kẻ thù đó là ai, từ đâu đến.

Đó là sự hoảng hốt đến tận cùng của một chế độ không hề có chính nghĩa, không bao giờ dám minh bạch, luôn lén lút và bất nhân trước mặt người dân.

Chúng ta cũng thấy những tiếng nói lương tâm, lẽ phải và trách nhiệm có sự trưởng thành hơn, lớn mạnh hơn dù có bị đàn áp bằng đủ mọi cách. Những công cục của cộng sản như Luậ An Ninh mạng hoặc nhà tù, súng đạn… không thể ngăn cản người dân mở miệng cất tiếng lương tâm.

Sự lớn mạnh về ý thức người dân thông qua các phương tiện thông tin, qua mạng xã hội và các tổ chức dân sự được chứng minh. Chính điều đó đã làm chùn bước nhà cầm quyền CSVN trong việc thông qua dự luật đặc khu bán nước. Chính hệ thống Xã hội dân sự đã ngăn cản Liên Hiệp Châu Âu ký văn kiện thương mại với chế độ độc tài không thèm biết đến quyền con người.

Và ai ai cũng biết rằng, lòng dân đang như lửa dấm, chỉ chực tuôn trào lên đốt cháy gông cùm trên cổ họ.

Điều cần thiết là một ngọn gió để thổi bùng ngọn lửa đó lên.

Những ngày đầu xuân, chế độ độc tài ở Venezuela nghiêng ngả trước lòng dân như một cơn sóng vỗ vào bến bờ mơ ước của người dân Việt Nam về một mùa xuân thật sự trên đất Việt.

Hẳn nhiên, để được có một mùa xuân, thì đất nước, con người Việt Nam còn phải trả giá nhiều hơn nữa.

Bởi tự do chẳng ai biếu khôn bao giờ.

Nhưng, chẳng ái có thể cấm chúng ta mơ về một mùa xuân, khi mà đêm tàn mùa đông của chủ nghĩa Cộng sản đã rõ ràng.

Ngày 4/2/2019
J.B Nguyễn Hữu Vinh

 

Đăng bởi: J.B Nguyễn Hữu Vinh | 04/02/2019

Những việc chỉ có thể làm bằng tình thương yêu

Mấy tuần nay, trên mạng xã hội loan truyền thông tin, hình ảnh về một người đàn ông 40 tuổi nằm bất động, mắt trợn trừng, đầu lõm mất một nửa. Bên cạnh mấy đứa con còn nhỏ ngồi chăm sóc bên cạnh.

Tuan_DienMy3

Nhìn cảnh này, nhiều người rất cảm thông với hoàn cảnh và sự khốn khổ của người bệnh. Thế nhưng, bên cạnh đó cũng không thiếu những lời không có sự cảm thông và thậm chí nhiều lời trách móc.

Bắt đầu từ Thảm họa Formosa

Chuyện bắt đầu từ vụ Formosa gây thảm họa môi trường năm 2016 đã gây ảnh hưởng hết sức trầm trọng đến không chỉ mấy tỉnh miền Trung mà toàn bộ bờ biển Việt Nam. Đặc biệt các tỉnh Nghệ An và lân cận các ngư dân bị mất nghề nghiệp đã sinh sống từ lâu đời.

Trước sự phản ứng dữ dội của người dân khắp nơi, nhà cầm quyền Việt Nam đã vội vàng che giấu sự thật, cấm truyền thông đưa tin, diễn các trò “biển sạch” để xóa vết tích tội ác đã rước Formosa vào Việt Nam gây thảm họa cho cả dân tộc, giống nòi.

Cuối cùng, khi không thể che đậy nổi, nhà cầm quyền CSVN vội vàng nhận 500 triệu đola của Formosa để cho thủ phạm cứ ung dung gây tội ác.

Điều oái oăm, là những người dân bị ảnh hưởng ở Nghệ An, mất nghề nghiệp, ốm đau do nhiễm độc, chết người do ăn phải hải sản nhiễm độc… đều bị che giấu và bịt miệng và không hề được đền bù tổn thất.

Trước sự bất bình của người dân, lẽ ra nhà cầm quyền Nghệ An đã phải đứng ra bảo vệ họ, thì ngược lại, nhà cầm quyền Nghệ An đã ra sức đàn áp người dân dám cất tiếng nói đòi hỏi quyền sống của mình.

Đặc biệt, các giáo dân được sự hy sinh của các linh mục trong việc hướng dẫn đòi lại quyền lợi đã hành động rất quyết liệt. Điều này đã làm cho nhà cầm quyền Nghệ An nói riêng và nhà cầm quyền CSVN nói chung hoảng sợ đến tột độ.

Và mọi con bài công an ngăn chặn, đánh đập, bắt bớ, bỏ tù… đều đã được thực hiện với giáo dân Nghệ An. Thế nhưng điều đó không làm nguội tắt được tinh thần người dân uất hận nơi đây với một nhà cầm quyền đã đứng hẳn về phía những kẻ hại dân bán nước.

Những chiêu trò bẩn thỉu nhất lại được tổ chức bởi nhà cầm quyền CSVN.

Đội cờ đỏ – những hồng vệ binh ngày nay

Khi nhà cầm quyền CSVN bị cả thế giới chú ý và lên án, đồng thời khắp nơi lên án hành động dã man của nhà cầm quyền, mọi hành động bẩn thỉu của họ được phơi bày trước toàn cầu, nhà cầm quyền CSVN đã tổ chức nhưng đội hồng vệ binh mang tên “Hội cờ đỏ”.

Đây là tập hợp những kẻ du thủ du thực, những hạng người thuộc hàng cặn bã trong xã hội ít ai chấp họ về tư cách, hạn chế về nhận thức và suy nghĩ. Những người này có thể là tên ma cô, ma túy, trộm cắp mà hàng ngày là đối tượng của công an. Cũng có thể là một cô gái ngổ ngáo giữa cảnh chợ búa, tranh mua, cướp bán và bất chấp thị phi. Cũng có thể là vài chiến binh già nua thiếu nhận thức mà chỉ biết nhận tiền đi gây rối theo lệnh.

Nhìn đám người này, người ta nhớ tới hình ảnh những đám Hồng vệ binh của Mao Trạch Đông trong Cách mạng Văn Hóa Trung Quốc, lực lượng đã được huy động đi cướp phá, đánh đập và nhà có tiền của, bắt bớ hành hạ các trí thức, phá hoại đền chùa, miếu mạo…

Đám ô hợp đó được tập trung bởi chính quyền, kết hợp với đám Dư luận viên – đội quân ô hợp tương tự được dùng trong việc tuyên truyền, hướng dẫn dư luận theo ý đảng, bất chấp đó là những lời lẽ chẳng ai chấp nhận được, nhưng ỷ vào số đông và lý sự cùn cũng như sự tục tĩu bẩn thỉu trong ngôn ngữ để người ta phải tránh xa.

Đám đó được huy động về Nghệ An, uy hiếp, gây sự, đập phá làm hỗn loạn đời sống những người dân khốn khổ đang là nạn nhân của Thảm họa môi trường.

Đêm đêm, từng đoàn “du kích” được huy động vào đốt nhà, ném đá, chất nổ, xăng dầu và phá phách nhà cửa của người dân vùng công giáo.

Những hành động này, được sự tổ chức, bao che, dung dưỡng, và tiếp tay của nhà cầm quyền đã gây nên những tội ác về người, về tài sản cho những người dân Nghệ An suốt từ tháng 5- tháng 12 năm 2017.

Các phương tiện truyền thông trên thế giới đã lên án hiện tượng này và sự phản ứng bình tĩnh, có lý, có tình với tinh thần nhẫn nhục của người công giáo, chúng mới tạm yên.

Chuyện về một thủ phạm trở thành nạn nhân.

Trong những cuộc khủng bố tại Nghệ An, thì giáo xứ Đông Kiều tại xã Diễn Mỹ, huyện Diễn Châu với số giáo dân ít ỏi đã bị tấn công trắng trợn nhất và dai dẳng nhất.

Nhiều cuộc tấn công tàn bạo bởi sự tổ chức của nhà cầm quyền đã gây cho giáo xứ Đông Kiều nhiều bất ổn. Nhiều nhà cửa bị đập phá tan tành, nhiều người bị đánh đập phải đi nhập viện… đời sống người dân luôn bị đe dọa nghiêm trọng.

Những văn bản của các linh mục thuộc Hạt Đông Tháp gửi đến chính quyền địa phương phản đối gay gắt đã không được hồi đáp và chính quyền làm ngơ, dung túng cho côn đồ hoạt động đe dọa giáo dân nơi đây. Thậm chí linh mục Nguyễn Ngọc Ngữ và Ngô Xuân Kế đã bị đám côn đồ bao vây tại UBND xã Diễn Mỹ theo lệnh của nhà cầm quyền.

Ngày 13/12/2017, khi giáo dân Đông Kiều đang chuẩn bị cho lễ Noel, khoảng 8 giờ tối, một đám côn đồ do UBND Xã tổ chức đã tấn công đánh đập giáo dân, bắn bị thương một thầy giáo và bắn vỡ tượng Đức Mẹ.

Người dân biết rõ những trò này do nhà cầm quyền tổ chức nên không thể nào chống lại họ.

Trong số những người thuộc UBND Xã Diễn Mỹ đã tổ chức và tấn công Giáo xứ Đông Kiều có một người tên là Trần Anh Tuấn (40 tuổi, ngụ xóm 7, xã Diễn Mỹ, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An).

Là cán bộ phụ trách Văn hóa xã Diễn Mỹ, anh Trần Anh Tuấn đã có mặt trong các cuộc tấn công giáo xứ Đông Kiều. Một số người cho rằng, chính anh ta đã nổ súng bắn vỡ đầu tượng Đức Mẹ hôm đó.

Những người công giáo nhỏ nhoi, tay không tấc sắt tím ruột bầm gan trước hiện tượng hết sức khốn nạn này của nhà cầm quyền cộng sản tại đây đối với tôn giáo của họ.

Thế rồi, chỉ ba tháng sau, trong một lần đi xe máy từ Ủy ban xã về nhà, tự anh ta đã đâm vào cổng làng. Cú tai nạn giao thông do tự gây ra, đã khiến anh ta bị chấn thương sọ não.

Dù được cấp cứu ở bệnh viện để ghép hộp sọ và não, nhưng phần sọ não ghép vào bị phân hủy và phải bỏ ra.

Kể từ đó gia đình phải đưa anh ta về nằm bất động trên giường nhìn trừng trừng lên trời vô tri vô giác. Nửa hộp sọ bị mất, cái đầu chỉ còn một nửa lõm vào như cái gáo múc nước.

Ba đứa con nhỏ bé bỏng đang ngơ ngác trước sự đời và người vợ trẻ của anh là những người hứng chịu nhiều nhất những đau khổ trong những ngày này.

Bởi nhiều người cho rằng, anh ta bị quả báo, những hành động anh ta đã gây ra xúc phạm đến những vấn đề tâm linh nghiêm trọng nhất của người khác nên anh ta đã phải trả giá. Và đây cũng là bài học cho những kẻ khác vì miếng ăn mà bất chấp tất cả mọi luân thường đạo lý ở đời để gieo tội ác.

Đem yêu thương vào nơi oán thù

Những ngày bị tấn công liên tục của nhà cầm quyền cộng sản rồi cũng qua đi. Những người giáo dân công giáo tại đây lạo phục hồi cuộc sống tần tảo của mình, không vì thế mà nuôi hận thù hay trả thù những kẻ đã gây tội ác với họ.

Khi những thông tin về tai nạn xảy ra với chính Trần Anh Tuấn, người đã gây tội ác với họ xúc phạm niềm tin, tôn giáo của họ, nhiều người đã tỏ thái độ chia sẻ với đau đớn mà anh ta và gia đình anh ta đang gặp phải.

Tai ác thay, lời nguyền rủa và trách móc anh ta, lại đến nhiều nhất từ chính đồng đội anh ta và những người không công giáo. Họ cho rằng đó là quả báo, là hậu quả của việc đập phá ảnh tượng, xúc phạm tôn giáo mà anh ta và những kẻ trong hệ thống chính quyền đã gây ra.

Họ cũng bảo nhau rằng: Hãy lấy đó làm tấm gương cho những kẻ hung hăng bởi sự ngu muội, lừa đảo mà cộng sản đem lại hoặc vì mấy đồng tiền mà bất chấp lương tâm. Hãy nhìn vào cái đầu của anh ta giống như phần đầu bức tượng Đức Mẹ đã bị bắn vỡ.

Hẳn nhiên, người công giáo không nghĩ thế.

 

Chiều ngày 3/2/2019, linh mục phó xứ Đông Tháp kiêm nhiệm Giáo xứ Đông Kiều là Giuse Trần Văn Duyệt cùng với Hội Teresa và các đoàn thể trong giáo xứ đã đến nhà thăm, chúc tết gia đình anh Trần Anh Tuấn.

Sự xuất hiện của đoàn linh mục và Giáo dân Đông Kiều đến thăm gia đình anh Trần Anh Tuấn, đã ngay lập tức tạo nên những sự ngạc nhiên và những điều khó hiểu cho những người ngoài công giáo ở đây, đặc biệt là những người đã chứng kiến những sự việc đã xảy ra.

Bởi họ không hiểu một nguyên tắc của giáo dân nơi đây, đó là: “Đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hòa vào nơi tranh chấp, đem chân lý vào chốn lỗi lầm”.

Nhưng, dù theo nguyên tắc sống đó đi nữa, thì họ vẫn là con người bằng xương bằng thịt.

Và hành động đó, chỉ có thể có được khi thật sự có Tình yêu thương.

Năm mới đã đến rất gần, chúng ta cầu cho một năm mới tình yêu thương được nảy nở trong nhân loại và nhất là trên đất nước Việt Nam.

Ngày 4/2/2019. Ngày cuối năm Mậu Tuất.

J.B Nguyễn Hữu Vinh

Những năm gần đây, người dân vốn đã mệt mỏi ngoài việc phải trần lưng quần quật làm lụng, kiếm ăn, để đáp ứng nhu cầu thu các loại thuế, phí của nhà nước chồng chất và ngày càng tăng cao… thì lại còn khốn khổ vì  bị mất sức bởi những trận cười nghiêng ngả từ những câu nói của quan chức nhà nước. Cũng có thể nói rằng: Chưa bao giờ, các lời nói quan chức thể hiện mức độ ngớ ngẩn đến vô lý không ai có thể tưởng tượng vẫn liên tục được đưa ra để giải thích, để lý giải cho các việc làm của họ khi tiêu phá tiền dân hoặc liên quan đến trách nhiệm của họ trước người dân.

Chẳng vậy mà hiện nay ở Việt Nam, khi nghe một quan chức phát biểu những câu nói những câu ngớ ngẩn, họ lập tức buông một lời “thằng ngáo đá”. Ngáo đá – đó là từ để chỉ hành động trong trạng thái vô thức của kẻ dùng ma túy đá với những biểu hiện hoang tưởng ảo giác, rối loạn hành vi nhân cách.

Điểm lại quá trình cải cách, cải tiến của ngành Giáo dục Việt Nam những năm qua, người dân thở dài não ruột: Toàn một lũ ngáo đá phá hoại tiền dân.

Những quan chức “ngáo đá”

Về ông Bộ trưởng Phạm Vũ Luận, có lẽ không phải bây giờ người ta mới hò nhau ném đá vào ông. Bởi trước đó, nhiều lần ông đã phát biểu nhiều lời ở cương vị Bộ trưởng, nhưng người dân thì nghi ngờ ông bị “ngáo đá” khi nghe những lời ấy.

Chẳng hạn, ông nói Tôi coi đây là một trận đánh lớn” khi mở màn cho cuộc cải cách này. Rồi ông khẳng định: “Đã học kém thì không thể có đạo đức tốt được”. Có lẽ ông đã rút kinh nghiệm trực tiếp thông qua bộ máy quan chức của đất nước về điều này chăng?

Rồi thì “Quá trình dạy và học đã thay đổi, từ chỗ dạy cho số đông sang chú ý đến hình thành phát triển từng cháu. Trước đây giáo viên nói dạy 1 lớp 40 cháu nay chuyển sang dạy 40 cháu trong 1 lớp”. Thật là những câu  nói không thể dùng từ nào khác ngoài từ “ngớ ngẩn”.

Thế rồi kỳ tuyển sinh đợt 1, khi mà cả hai chục ngày cả triệu thí sinh bị đưa vào ma hồn trận, cứ như chơi chứng khoán với số mệnh của mình. Trong khi một bà mẹ phải thuê xe cấp cứu đưa con từ Hà Tĩnh ra Hà Nội để kịp nộp hồ sơ. Phụ huynh và học sinh từ xa đến thuê chỗ ở, chờ chực cả ngàn đứa trong ngày nóng nực ở Hà Nội để hết nộp lại rút, hết rút lại nộp, trong khi điểm số trúng tuyển cứ như trò ú tim. Cả xã hội mệt mỏi, hỗn loạn… Thì ông lên tiếng rằng “học sinh lo lắng như vậy để trưởng thành” hoặc “Ngày tôi đi học làm gì có thông tin như bây giờ”… càng làm bức xúc người dân.

Thế là nổi lên một trận bão mạng ném đá túi bụi vào ông, yêu cầu ông từ chức, xin lỗi…

Tuy nhiên, việc ném đá thì cứ ném, việc từ chức là việc hão huyền.

Bởi không chỉ có ông Bộ trưởng Giáo dục Việt Nam hiện nay, mà hàng  ngũ quan chức không thiếu những câu nói và thái độ “ngáo đá” trước bàn dân thiên hạ. Có thể kể vài trường hợp điển hình như sau mà không cần bình luận:

– Khi Đại biểu quốc hội đề nghị giảm số Tướng thì ông Phùng Quang Thanh phát biểu rằng: “Không phong tướng, anh em tâm tư”. Rồi thì ông tướng này còn những câu để đời khác nữa. Khi giặc Tàu đã vào tận thềm nhà, ông vẫn nói: “Tôi thấy lo lắng lắm, không biết tuyên truyền thế nào, chứ từ trẻ con đến người già có xu thế ghét Trung Quốc. Ai nói tích cực cho Trung Quốc là ngại. Tôi cho rằng, cái đó là nguy hiểm cho dân tộc”.

Hoặc ông phát biểu khi đối thoại Shangri-la 13 tập trung vào vấn đề Trung Quốc đang xâm lấn biển đông: “Thưa các quý vị! Quan hệ giữa Việt Nam và nước bạn láng giềng Trung Quốc về tổng thể trên các mặt đang phát triển tốt đẹp, chỉ còn tồn tại vấn đề tranh chấp chủ quyền trên Biển Đông nên đôi khi cũng có những va chạm gây căng thẳng”. Dù ông là Bộ trưởng Quốc Phòng Việt Nam.

– Tổng TTCP Huỳnh Phong Tranh cho rằng tham nhũng ở Việt Nam trong 3 năm qua (2012-2014) có tính chất ổn định.

– Bộ trưởng Chủ nhiệm Ủy ban Dân tộc nói: “..tình hình đi làm thuê và bán vé số rất phổ biến nhưng có thu nhập cao, họ đủ trang trải cho một ngày ăn”.

– PGS.TS Nguyễn Hữu Tri, Viện phó phụ trách Viện Xã hội học và Khoa học quản lý nói rằng: “Cần luật hóa cho phép chạy chức, chạy quyền”.

– Dương Đức Tuấn, PGĐ Sở Quy hoạch kiến trúc TP Hà Nội, đã nói: “Còn Sở Quy hoạch Kiến trúc Hà Nội cũng thừa nhận đường Trường Chinh có cong, nhưng là ‘cong mềm mại…”. Cái “đường cong mềm mại” này đã trở thành khẩu ngữ trong dân gian.

Mà cần chi nói đến ba đám quan chức tẹp nhẹp cỡ thứ bộ trưởng, giám đốc sở. Chỉ ngay đến những quan chức lãnh đạo trong Bộ Tứ của triều đình Cộng sản, người ta không thiếu những câu “ngáo đá” để truyền đời:

– Tại Hội nghị Đại biểu Quốc hội ngày 11/4/2014, CTQH Nguyễn Sinh Hùng nhấn mạnh: “QH tức là dân, dân quyết sai thì dân chịu, chứ kỷ luật ai?”.

– Tiếp xúc với Cử tri Hà Nội ngày 6/10/2014 Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng phát biểu: “đánh con chuột đừng để vỡ bình, làm sao diệt được chuột mà bảo vệ được bình hoa. Tức là phải giữ cho được cái ổn định”.

– Cũng lúc tàu đưa giàn khoan vào biển Việt Nam, sự xâm lược đã rõ ràng, thì ngày 1/7/2014, Nguyễn Phú Trọng nói: “người bạn láng giềng lớn, muốn hay không cũng phải ăn đời ở kiếp với nhau, có ai chọn được láng giềng đâu”.

– Vũ Đức Đam, Phó Thủ tướng chính phủ phát biểu khi Tàu đưa giàn khoan vào sâu trên biển Việt Nam rằng: “Đời tôi, đời các bạn chưa đòi lại được, thì đời con cháu chúng ta phải tiếp tục đòi…”. Thậm chí ông còn đưa ra quan niệm: “nếu chúng ta không giáo dục cho con cháu rưng rưng khi hát Quốc ca thì đất nước không thể giàu mạnh”.

– Phạm Quang Nghị, Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy Hà Nội đã chẳng từng “ngáo đá” đến phải xin lỗi khi nói: Tôi thấy nhân dân ta bây giờ so với ngày xưa ỷ lại Nhà nước lắm. Cứ chờ trên về, chờ cung cấp cái này, hỗ trợ cái kia chứ không đem hết sức ra tự làm…” trong khi dân chết ngập chết lụt hàng chục người thì ông ta vẫn lo họp về chuyện cướp đất nhà thờ, tôn giáo.

Mới đây thôi, khi cả Hà Nội đang lo về môi trường ô nhiễm, nghẹt thở, thì bộ máy dưới quyền ông cho chặt cả ngàn cây xanh. Bị phản ứng dữ dội, ông ta nói: “Việc chặt hạ cây xanh không đúng cũng có mức độ”.

Có thể nói là không thể kể hết những câu nói ngớ ngẩn và ngu xuẩn của các lãnh đạo Việt Nam, đội ngũ luôn tự xưng là “Đỉnh cao trí tuệ” của Việt Nam đã xuất hiện đều đều trên mặt báo. Thậm chí có những ông mà người dân phải thốt lên là“nói câu nào ngu câu đó”.

Với một hệ thống quan chức như vậy, nếu đòi từ chức thì người ta lại nhớ câu ngáo đá của ông Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng: “Cứ vi phạm mà kỷ luật hết thì lấy ai mà làm việc”.

Nguyên nhân của mọi nguyên nhân

Điều mà người dân không thể hiểu được, là tại sao những người đứng đầu đất nước, các bộ trưởng cũng như cán bộ cao cấp, thậm chí là người đã từng du học ở các nước phát triển hẳn hoi mà vẫn phát biểu những câu nói mà theo người dân thì “ngu không thể chịu được”?

Trả lời câu hỏi này, có nhiều nguyên nhân, trong đó có nạn con ông cháu cha, nạn chạy chức chạy quyền, nạn hối lộ tham nhũng… nhưng nguyên nhân chính vẫn là hệ thống chính trị độc tài với một hệ thống giáo dục lấy Chủ nghĩa Mác – Lenin làm căn bản.

Trong hệ thống đó, học sinh bị cưỡng chế nhồi nhét một hệ thống tư duy hoang tưởng của Chủ nghĩa Mác – Lenin. Quan chức muốn thăng quan tiến chức phải “thấm nhuần tư tưởng” theo nó. Vì thế nên hậu quả cho đất nước ngày càng nặng nề.

Học sinh có thể học trung bình hoặc chạy điểm ở các môn chuyên môn, nhưng không thể trượt các môn Chủ nghĩa Mác – Lenin trong trường Đại học. Đó là những môn chính buộc phải vượt qua, dù anh có giỏi bằng trời, thì không qua các môn đó, coi như… vứt. Có thể nói, học sinh sợ bộ môn Mác – Lenin trong trường đại học như sợ hủi.

Nhưng nhà nước coi đây là ưu tiên số 1 trong đào tạo. Chẳng thế mà Phó trưởng Đoàn ĐBQH tỉnh Ninh Bình Bùi Văn Phương, – Ủy viên Ủy ban Kinh tế của Quốc hội đã đề nghị quân hàm tướng cho Trưởng khoa Mác – Lê Nin đó sao.

Hãy nhìn xem, các ngành đào tạo của học viện báo chí, tuyên truyền thuộc Học viện Quốc gia Hồ Chí Minh tuyển sinh đào tạo những ngành như: Triết học chuyên ngành Mác – Lenin,  Triết học chuyên ngành Chủ nghĩa xã hội, Lịch sử chuyên ngành Lịch sử Đảng CS Việt Nam, Xây dựng Đảng và nhà nước, Chính trị chuyên ngành quản lý tư tưởng – văn hóa… Hàng năm cho ra lò một đống của nợ này, lại được bố trí vào trong các cơ quan trọng trách của nhà nước. Thậm chí quan chức muốn tiến thân, buộc phải qua các khóa đào tạo trung, cao cấp chính trị tại những nơi này.

Và cứ thế, đám này sẽ thăng quan, tiến chức với phương châm của đảng là “Hồng hơn chuyên” để quản lý xã hội.

GS Trần Kiều, nguyên Viện trưởng Viện KHGD, Bộ GD&ĐT, nói rằng: “Học sinh học như thế thì thiếu cái này thừa cái kia, thực tế là học sinh thiếu kỹ năng sống, kiến thức chỉ thiên về lý thuyết”.

Vì thế, ngoài nhận thức được nhồi sọ trong các lò này, mọi cử chỉ, hành động và lời nói của đám này muốn được yên ổn, hanh thông, thì cứ phải bám riết vào những câu nói ngây ngô, ngớ ngẩn từ đó mà sinh ra. Chẳng hạn mới đây, Vũ Đức Đam, Phó TT Chính phủ vừa yêu cầu soạn từ điển Bách khoa toàn thư phải đúng quan điểm Chủ nghĩa Mác – Lenin và tư tưởng Hồ Chí Minh đó thôi.

Bởi nếu không nói thế, thì không có con đường nào khác để tiến thân, để có quyền lực, để kiếm chác, dù có thể vẫn biết đó là những câu nói ngớ ngẩn và nhiều khi bệnh hoạn, dù vẫn biết có thể nói những câu nói khác đúng hơn. Nhưng, cả guồng máy thể chế đã nặn nên những bộ óc và cái lưỡi như vậy không thể làm khác.

Do đó, một Phạm Vũ Luận, nếu là trường hợp độc đắc mà từ chức đi nữa, sẽ có một Phạm Vú Lẫn khác lên làm bộ trưởng, vẫn cứ tiếp tục những lời ngáo đá và hành động ngu xuẩn khác mà thôi.

GS Phạm Minh Hạc, nguyên là Bộ trưởng Giáo dục đã nói rằng: “xã hội nào thì giáo dục ấy và ngược lại giáo dục nào thì xã hội đó”. Điều này thể hiện rất rõ ở hệ thống giáo dục và hệ thống chính trị hiện nay.

Chỉ có thể thay đổi một nền giáo dục, loại bỏ những quan chức ngáo đá đó khi thể chế Cộng sản độc tài không còn tồn tại.

Hà Nội, ngày 24/8/2015

·       J.B Nguyễn Hữu Vinh

Những ngày qua, trên các diễn đàn thông tin mạng Internet sôi sục một làn sóng chê trách, thắc mắc và kêu ca ngành giáo dục, nhất là ông Bộ trưởng Bộ Giáo dục Phạm Vũ Luận. Thậm chí một trang mạng yêu cầu ông Bộ trưởng này từ chức đã được khởi xướng. Mấy chục năm nay, có lẽ bây giờ người dân mới có cơ hội để biểu thị thái độ của mình về nền giáo dục Việt Nam cũng như quan chức của hệ thống hiện nay một cách mạnh mẽ như vậy.

Cải cách giáo dục – cuộc thí nghiệm không dứt

Có lẽ kỳ thi tuyển sinh Tốt nghiệp PTTH và tuyển sinh vào Đại học năm nay là kỳ thi lạ nhất sau 45 năm, kể từ khi các kỳ thi tuyển sinh vào Đại học được mở lại ở miền Bắc Việt Nam và sau đó là cả nước. Kỳ thi này nằm trong công cuộc “Cải cách giáo dục” mới.

Mà cái gọi là “cải cách giáo dục” ở Việt Nam xưa nay vẫn tiến hành triền miên và liên tục. Thế nhưng, sau mỗi đợt cải cách nền giáo dục lại được kéo lùi thêm một đoạn. Cải cách xong lại quay đầu trở lại. Điển hình là từ những ngày đầu tiên cải cách chữ viết, nền giáo dục đã đào tạo được một số thế hệ viết chữ, từ chữ gốc Latinh, chuyển sang kiểu “chữ viết tượng hình”. Thế rồi vài ba thế hệ qua đi, thì lại trở lại vị trí ban đầu. Kế theo đó là phát âm, là chương trình… đủ cả.

Chương trình của học sinh thì ngày càng nặng, học đủ thứ. Cái cặp sách của học sinh lớp 1 mang gù cả lưng vẫn chưa đủ cho việc đảm bảo chương trình “cải cách”. Báo chí nói nhiều, kêu lắm thì cũng như nước đổ lá môn.

Thi cử hàng năm là một ngày hội, học sinh đỗ tốt nghiệp với tỷ lệ gần như tuyệt đối. Thậm chí, nhiều người còn kêu lên là nếu tỷ lệ đỗ tốt nghiệp cao như vậy, thì thi cử làm gì cho tốn kém.

Thế nhưng, trình độ của học sinh, sinh viên ra trường, phục vụ xã hội thì quả là… ngao ngán. Hiện tượng sinh viên ra trường không viết nổi cái đơn xin việc là chuyện bình thường. (Tôi đã từng chứng kiến một Kỹ sư xây dựng ra trường, đi làm đến 7 năm mà khi phải tính chu vi một vòng tròn, thì lấy đường kính nhân 2. Bởi vì theo cô lý luận, thì giỏi lắm nó dài gấp đôi đường kính, hỏi thì không biết số Pi là gì – Đây là chuyện có thật chứ không hề bịa).

Từ khi một đất nước có mấy chục trường Đại học, giờ cả nước đã có gần nửa ngàn trường, đủ các thể loại, đủ các địa phương… Nhưng rồi khi cần một điều gì đó cho quốc kế dân sinh hoặc đụng chạm đến vai trò của đảng như trưng cầu dân ý, thì đảng vẫn luôn cho là “dân trí còn thấp”.

Chắc rằng chờ đến khi Việt Nam đủ mỗi xã một trường Đại học thì dân trí  sẽ cao hơn chăng?

Nếu nói đến vấn nạn giáo dục ở Việt Nam, thì ngồi cả ngày không hết chuyện. Phải chăng, điều đó đã phần nào thể hiện cái điều mà Hồ Chí Minh đã tự hào 70 năm trước, rằng: “Từ đây, các em được hưởng một nền giáo dục hoàn toàn Việt Nam” (Hồ Chí Minh – Thư ngày khai trường 2/9/1945).

Thế nhưng, 40 năm sau, kể từ khi Hồ Chí Minh tự hào về một “nền giáo dục hoàn toàn Việt Nam” đó, theo Giáo sư Phạm Minh Hạc, nguyên Bộ trưởng Giáo dục thì “từ 1945-1985 nước ta vẫn chưa hoàn thành công cuộc xóa mù chữ. Và một nền tảng của ngôi nhà giáo dục chúng ta chưa có”.

GS Trần Kiều, nguyên Viện trưởng Viện KHGD, Bộ GD&ĐT, nói:“Tôi cũng đồng ý với một số người rằng, nền giáo dục của chúng ta chưa vượt khỏi phạm vi ứng thí. Người học chỉ có mục đích vượt qua các kỳ thi, nhất là thi tuyển vào 10, thi đại học. Nếu không cải cách về thi cử thì tất cả mọi cải cách khác đều vô nghĩa”

Nhưng, những cuộc cải cách giáo dục ở Việt Nam liên miên từ năm nọ đến tháng kia, dẫn đến một kết quả là những thất bại liên tiếp. Nhiều người đã ví von rằng những sáng kiến của công cuộc “cải cách giáo dục” ở Việt Nam không khác gì mấy việc sáng kiến của Ngân hàng nhà nước cho ra tờ bạc 30 đồng.

Có thể nói rằng, sau “Cải cách ruộng đất” làm thay đổi tận gốc nền văn hóa Việt, tạo thói quen cướp bóc có tổ chức trong xã hội, thì việc đưa nhiều thế hệ Việt Nam vào cuộc “Cải cách giáo dục” triền miên, liên tục đã dẫn cả đất nước vào trình trạng “dân trí thấp” như ngày nay ở vào thế kỷ 21.

Một kỳ thi tuyển khác lạ và nhiều ý kiến ở Việt Nam

Kỳ thi Tốt nghiệp PTTH kết hợp xét tuyển vào Đại học là một kỳ thi theo phương thức mới.

Trước hết, bỏ qua những phát sinh “không lường trước được” qua những ngày xét tuyển đại học đợt 1 vừa qua, thì công tâm mà nói đây là một kỳ thi theo chiều hướng tiến bộ hơn. Những việc làm của Bộ giáo dục trong kỳ thi vừa qua là đáng khích lệ khi kết hợp hai kỳ thi làm một và lấy kết quả xét tuyển vào các trường Đại học. Việc đó đã đơn giản hơn cho hàng chục ngàn thí sinh không có khả năng, nguyện vọng thi Đại học. Trước đây, đã thi tốt nghiệp xong là dù không có khả năng vẫn đăng ký thi đại học đã trở thành tâm lý chung. Thời ông Bộ trưởng Nguyễn Minh Hiển tỉ lệ tốt nghiệp THPT là 92,64%, số thí sinh thi đại học, cao đẳng đạt 15 điểm trở lên chỉ có 13,7%.

Tiếp theo là sự đơn giản hóa dần các thủ tục trong kỳ thi. Việc công bố điểm thi mặc dù bị phản ứng nhiều trên báo chí ngay trước kỳ thi vì không để cho các báo chí, công ty khác kinh doanh trên điểm thi của sinh viên mà Bộ đã tập trung thông báo tại website của Bộ. Điều này loại trừ được hàng chục tỉ đồng tiền của thí sinh và phụ huynh học sinh khi dùng dịch vụ nhắn tin xem điểm.

Việc các thí sinh và phụ huynh bị khốn đốn, ùn tắc khi nộp, rút hồ sơ trong đợt một vừa qua, là một sự lúng túng như Bộ đã từng lúng túng ngay từ đầu khi áp dụng kỳ thi này. Tuy nhiên với trình độ tin học ngày nay, chỉ cần một phần mềm (Software) cho các thí sinh nộp và rút hồ sơ trực tuyến là có thể đảm bảo đơn giản hóa đi rất nhiều việc xét tuyển trực tiếp “đút vào rút ra” như những ngày qua.

Tuy nhiên đã bộc lộ những vấn nạn khó có thể giải quyết cho nền giáo dục Việt Nam.

Ở một số nước, việc áp dụng hai kỳ thi làm một này đã diễn ra nhiều năm, vẫn trơn tru và tốt đẹp mà không đến mức như ở Việt Nam.

Bởi có những đặc thù Việt Nam, mà có mười ông Bộ trưởng có tài thánh cũng không thể nào giải quyết được.

Còn nhớ, ông cựu Bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân đã phát động cuộc cải cách “Hai không” rồi “Bốn không” cho ngành giáo dục, trong đó việc “Nói không với bệnh thành tích” để rồi năm đó tỷ lệ học sinh tốt nghiệp thật thảm hại. Và để giải quyết vấn đề làm gì với đám học sinh trượt tốt nghiệp trở thành đa số tồn tại trong xã hội? Ông lại phải cho những thí sinh rớt thi lại. Để rồi kết quả tổng cộng lại là con số gần như tuyệt đối và cải tiến biến thành cải lùi.

(Còn nữa)

Hà Nội, ngày 23/8/2015

·       J.B Nguyễn Hữu Vinh

Đăng bởi: J.B Nguyễn Hữu Vinh | 22/08/2015

Lời kêu gọi khẩn cấp: Tư vấn cho Kim Dâng Un

(Truyện vui cuối tuần)

Hỡi tất cả các đảng viên Cộng sản

Nhận thấy rằng:

Ngay từ khi đi học, tôi và các bạn – chúng ta đã được hệ thống giáo dục của “Đảng ta” giáo dục rằng: Trong thế giới ngày nay, tinh thần Quốc tế Cộng sản là hết sức cao cả. Tinh thần đó phải được coi là lớn lao nhất, quan trọng nhất của những người con yêu nước – tức là yêu Chủ nghĩa xã hội. Với tinh thần đó, dù phải hy sinh lợi ích của quốc gia, của dân tộc, thì cũng phải hy sinh cho tinh thần quốc tế vô sản cao cả.


Trong suốt thời kỳ cầm quyền, lãnh đạo dân tộc những năm qua, “Đảng ta” đã thực hiện một cách xuất sắc đầy vinh quang. Về vai trò, “Đảng ta” đã tự nhận trách nhiệm cho mình là “Tiền đồn của phe XHCN” của toàn thế giới. Về mặt tuyên truyền, “Đảng ta” đã cho nhân dân ta biết rằng: Đó là sứ mạng cao cả mà lịch sử đã “chọn chúng ta làm điểm tựa” – Tố Hữu.

Về vị trí, “Đảng ta” đã không ngần ngại tự xưng Việt Nam là một tên lính gác cho Hòa bình thế giới. Chủ tịch nướcNguyễn Minh Triết đã từng nói: “Có người ví von, Việt Nam Cuba như là trời đất sinh ra. Một anh ở phía đông, một anh ở phía tây. Chúng ta thay nhau canh giữ hòa bình cho thế giới. Cuba thức thì Việt Nam ngủ, Việt Nam gác thì Cuba nghỉ“. (Phát biểu trong chuyến thăm Cuba năm 2009). Vì vậy, hiện nay Cuba hình như đang ngủ hẳn, thì Việt Nam chúng ta lại một lần nữa được “lịch sử giao phó” nhiệm vụ gác cả ngày cả đêm, không thể rời bỏ vị trí.

Chẳng hạn trước đây, khi bạn vàng Saddam Husein bị nguy ngập trước sự nổi dậy của người dân và cuộc tấn công của đồng minh, trên mạng đã xôn xao tin Phó Chủ tịch nước ta Nguyễn Thị Bình đã khẩn cấp sang thăm Iraq có thể là để tư vấn về vấn đề chiến tranh du kích. Tuy nhiên, việc sang đó hơi chậm nên Saddam Husein đã bị người dân lật đổ và dẫm giày lên mặt. Cuối cùng đã phải chịu án treo cổ. Lần này, càng cần rút kinh nghiệm làm sớm hơn.

Trước tình hình bán đảo Triều Tiên căng thằng, phía Triều Tiên đã chuẩn bị tinh thần giải phóng Miền Nam. Việc giải phóng miền Nam Triều Tiên là nhiệm vụ to lớn của người Cộng sản Triều Tiên. Nhằm thể hiện tinh thần yêu thương đối với người dân Miền Nam Triều Tiên (Hàn Quốc) đang sống trong tủi nhục của nạn ngoại xâm, mất nước và chính phủ bù nhìn…

Tuy nhiên, trên mạng ít tìm thấy thông tin của phía Bắc Triều. Vì thế, các bạn đảng viên Cộng sản, các đoàn viên là cánh tay đắc lực của Đảng, cần có những đề xuất và ý kiến với đảng ta và đảng bạn. Hồ Chí Minh đã chẳng để lại di chúc rằng: “Tôi mong rằng Đảng ta sẽ ra sức hoạt động, góp phần đắc lực vào việc khôi phục lại khối đoàn kết giữa các đảng anh em trên nền tảng chủ nghĩa Mác – Lênin và chủ nghĩa quốc tế vô sản, có lý, có tình” đấy thôi?

Nếu là cố vấn cho Kim Dâng Un bạn sẽlàm gì?

Riêng tôi, dù không là đảng viên Cộng sản, nhưng nếu là cố vấn cho Un, tôi sẽ tư vấn những việc sau:

Về quân sự, vũ khí:

– Lập lại (nếu chưa có) hệ thổng “Ủy” trong quân đội, để đảm bảo quân đội chỉ trung thành với đảng cộng sản, nhân dân là cái đinh, chết thì nó đẻ. Tuyên truyền rõ trong nhân dân rằng: “Quân đội trước hết phải trung thành với đảng. Bởi đảng đẻ ra quân đội trước khi có đất nước này”. Nếu trường hợp nào không thông, không tiêu diệt được để bịt mồm, thì mời chuyên gia ở Báo Quân đội Nhân dân của ta sang giải thích.

– Tiêu chí là: Thắng lợi là quan trọng. Khẩu hiệu là “Dù phải đốt cháy cả Dãy núi Taebaek (Thái Bạch sơn mạch – là một dãy núi kéo dài trên cả hai miền nam và bắc bán đảo Triều Tiên. Đây là dãy núi chính của bán đảo Triều Tiên) thì cũng phải giành cho được độc lập”.
(Lưu ý: Cấm tuyệt đối không cho thằng nào hỏi lại hoặc không trả lời câu hỏi: Đốt hết thì giành độc lập để làm gì?)

– Chuẩn bị đầy đủ cung nỏ, loại có thể bắn và tiêu diệt máy bay như Việt Nam đã từng có. Loại này nếu không có, thì sang mua của Quân đội Nhân dân Việt Nam.

– Tăng cường huấn luyện nữ dân quân, cụ già, thiếu nhi dùng súng trường CKC bắn phát một để bắn rơi máy bay F105 của Mỹ khi chiến đấu. Cách huấn luyện có thể học tập ở Quân đội Nhân dân Việt Nam.

– Quân đội nhân dân Việt Nam cần cử ngay các anh hùng, dũng sĩ đã từng dùng súng trường CKC phát một bắn rơi máy bay địch như anh hùng Đinh Cà Méo ở Quảng Bình,Đinh Thị Hồng Thương ở Hà Tĩnh, các đội dân quân nữ… sang để giúp bạn. Loại này dù ta rất nhiều nhưng vẫn phải cử đi gấp không thì chết hết lại không có người mà huấn luyện.

– Tổ chức nhiều Công ty Quân đội làm kinh tế, thả cửa cho đám sỹ quan tham gia và kiếm tiền. Chúng nó có nhiều tiền thì mới cố giữ quân đội. Đặc biệt, trong các Công ty đó, duy trì chế độ cha truyền, con nối một cách quyết liệt, kệ cha thiên hạ thối mồm.

– Đặc biệt, cần quan tâm là Quân đội phải tham gia chống Diễn biến hòa bình trong nhân dân, đối tượng chính là nhân dân. Nhất là khi có mâu thuẫn giữa nhân dân và các nước anh em trong Phe XHCN.

– Công an có thể làm bất cứ việc gì mà không cần tuân theo luật pháp. Những đứa dân khó trị đưa vào đồn Công an cho tự tử.

– Công an cần nêu cao khẩu hiệu: “Còn đảng, Còn mình” khắp mọi nơi để củng cố tinh thần bảo vệ đảng cho họ.

– Lập ngay các đội quân khủng bố, giết người, ném lựu đạn không ghê tay mang tên “Đội tự vệ thiếu nhi” hoặc “Biệt động quân”… gửi sang Nam Hàn hoặc tổ chức tại chỗ để chiến đấu trong lòng địch hiệu quả nhất.

Về Chính trị:

– Liên tục kêu gào: Chúng tôi giải phóng miền Nam, nguyện làm tiền đồn cho phe XHCN. Có vậy mới được sự ủng hộ, giúp đỡ của các anh bạn vàng Cộng sản.

– Nhượng bớt (hoặc để chiếm không ý kiến) một số phần lãnh thổ, hải đảo và biên giới. Điều này dễ làm trong điều kiện chiến tranh không ai chú ý. Nhằm để các nước anh em, bạn vàng ủng hộ chắc chắn rằng đảng sẽ tồn tại vĩnh viễn.

– Lập ngay Ban Tuyên Huấn ở mọi cấp (Hoặc cũng có thể là Ban Tư tưởng và Văn Hóa) để hướng dẫn nhân dân được tin ai, tin cái gì… chỉ do đảng nói. Tăng cường việc cho các quan chứ nói văng mạng không cần sự thật, không cần sợ dư luận, không cần việc chịu trách nhiệm… những điều đó đã có đảng lo.

– Bắt giam, không cần xét xử hoặc xét xử lấy lệ những kẻ nào dám yêu Tổ quốc mà không yêu CNXH, dám đòi dân chủ, nhân quyền, dám phản đối đảng bán nước… không khoan nhượng.

– Làm hàng loạt khẩu hiệu nội dung như: Đảng CS Triều Tiên muôn năm, Đảng CS Triều tiên là người tổ chức, lãnh đạo mọi thắng lợi của dân tộc. Vì miền Nam ruột thịt, vì CNXH, mỗi người làm việc bằng hai, bằng ba”… dán khắp mọi nơi.

– Thu hồi tất cả mọi phương tiện nghe nhìn mà không được kiểm soát. Cấp giấy đăng ký các loại phương tiện đó, với điều lệnh: Cấm nghe đài địch.

– Tăng cường về sự lãnh đạo tài tình của đảng, như đã biết trước vấn đề này, vấn đề kia… Nhưng sở dĩ thất bại là tạm thời vì đảng chủ trương như thế…

– Tăng cường tuyên truyền về cha già dân tộc là thánh sống, là niềm tin yêu tất thắng, là đẹp nhất, là hi sinh nhất, là đạo đức nhất (Nếu có thể thì giấu vợ con đi và tuyên truyền người đã hi sinh đời tư cho Tổ Quốc – Khi cần thiết, có thể hy sinh đám thân nhân của người đi). Khẩu hiệu là “Toàn đảng, toàn quân, toàn dân một ý chí, học tập và làm theo đạo đức tư tưởng Kim Dâng Ủn”, kể cả bệnh viện Tâm thần.

– Thời gian qua, hệ thống tuyên truyền đã dựng lên nhiều hình ảnh đẹp về lãnh tụ, về Cha già dân tộc như: “Khi mới ba tuổi, đại tướng Kim Jong-un đã biết bắn súng. Năm chín tuổi, đại tướng Kim đã có thể bắn trúng mục tiêu di động. Cũng từ năm ba tuổi, đại tướng Kim đã học lái xe. Năm chưa tròn tám tuổi, đại tướng Kim lái chiếc xe tải chở hàng cỡ lớn, vượt qua đoạn đường khúc khuỷu với vận tốc bình quân 120 km/h và tới đích an toàn”. Tuy nhiên đó là những câu chuyện dùng để truyền miệng là chính. Cần có một số tác phẩm do chính người viết ra để ca ngợi mình.

Trong trường hợp cần thiết, kính đề nghị Cha già dân tộc Kim Dâng Un tự viết truyện kể về đời hoạt động của mình để nhân dân đọc mà truyền tụng. (Lưu ý: Có thể để Người lấy tên khác cho đỡ lộ hàng và bỉ mặt).

– Sáng tác ngay các bài hát cho Thiếu nhi, Thiếu niên, thanh niên, phụ nữ, phụ lão… cho đủ mọi giới ca ngợi “Bác Ủn” – cha già dân tộc. Chẳng hạn: “Đêm qua em mơ gặp Bác Ùn, dáng bác lùn, tóc bác dựng cao, em âu yếm hôn đôi môi bác…”

– Tăng cường tuyên truyền về nỗi thống khổ của nhân dân miền Nam ruột thịt đang bị bọn Mỹ xâm lược và bọn tay sai bán nước chà đạp và kìm kẹp. Người dân Miền nam đang ngày đêm rên xiết dưới gót giày xâm lược và lưỡi lê của bọn tay sai.

– Sáng tác nhiều tác phẩm về kẻ thù của dân tộc như ăn gan người sống, uống máu trẻ em, giết con trẻ, đầu độc tù nhân, giết cả làng bằng bom đạn… Nếu không có hình ảnh, có thể dùng hình ảnh của những cuộc cưỡng chế bên Việt Nam làm thí dụ.

– Sang Việt Nam, mua ngay Tuyển tập Tố Hữu, về khẩn trương thay tên nhân vật chính thành Kim Dâng Un, mọi nội dung khác có thể để nguyên. Sau đó tổ chức cho các nhà văn, giáo viên, nhà thơ… bình giảnh về nội dung như: “Miền Nam ơi, thuốc độc giấu trong cơm”… hoặc sáng tác các bài hát: “Giải phóng miền Nam, chúng ta cùng quyết tiến bước, diện Đế Quốc Mỹ, phá tan bè lũ bán nước”.

– Đặc biệt, cần phải có ngay những hình mẫu thiếu niên, thiếu nhi anh hùng như Lê Văn Tám ở Việt Nam trong thời chống Pháp, Nguyễn Bá Ngọc trong thời chống Mỹ… để trẻ em noi theo. Tăng cường những bài thơ như: “Ngu xuẩn nhất nhì, là tổng thống Mỹ” – Trần Đăng Khoa – để các em học sinh dễ nhớ, dễ thuộc.

– Trong trường hợp không có hình ảnh Lê Văn Tám, có thể dùng hình ảnh dân Việt Nam bị cướp đất tự thiêu những ngày qua đầy rẫy trên mạng.

Về Kinh tế:

– Thực hiện tập thể hóa toàn bộ nền kinh tế có chủ đạo của nhà nước. Cấp tem phiếu cho từng người dân, quản lý chặt chẽ bằng hộ khẩu. Nhằm giúp cho nhà nước biết nhanh nhất đứa nào có ý định phản loạn, sống ngoài nhà nước, hoặc có ý đồ phản loạn thì cắt ngay lương thực, thực phẩm, tem phiếu thương nghiệp… cho nó đói rã họng phải theo đảng đến cùng.

– Tuyên bố với thế giới: Tiến thẳng lên CNXH không qua tư bản chủ nghĩa. Quyết tâm đi tắt đón đầu, nhảy vọt, hiện đại hóa… Nghĩa là người dân càng nghe càng khoái nhằm thúc đẩy họ tiến lên theo đảng. Trong trường hợp cần thiết, có thể tuyên bố nền kinh tế là “Thị trường định hướng XHCN”. Tuy nhiên, khi đi gặp các nước tư bản, thì nên xin bằng được họ công nhận là Kinh tế thị trường mà không cần cái đuôi thổ tả kia.

– Bán tài nguyên thiên nhiên, tăng cường sự hiện diện của người dân, binh lính và các cơ quan từ các nước anh em xã hội chủ nghĩa để tăng cường đoàn kết và xin viện trợ.

– Thậm chí, khi cần bán bớt một số đảo, quần đảo của Miền Nam đang giữ cho bạn vàng, nhằm giữ bằng được viện trợ vũ khí, ca la thầu, lương thực… để lấy tiền giải phóng miền Nam. Để thực hiện điều này, cần nói với nhân dân là “Bạn giữ cũng như ta giữ”.

– Tăng cường các loại thuế, phí không cần ý kiến khả năng của người dân. Bất cứ người dân nào kêu ca, xếp ngay vào thế lực thù địch.

– Tăng cường các “quả đấm thép” – Tập đoàn kinh tế của nhà nước để khi làm ăn thất bại thì đấm vào mặt nhân dân.

Về Ngoại giao:

– Kiên quyết không đội trời chung với Đế Quốc Mỹ, chỉ có thể đội trời chung với kẻ thù truyền kiếp. Tiến tới lập đường dây nóng và mối quan hệ sắt son “4 tốt, 16 chữ vàng” với bạn của đảng, dù là kẻ thù của nhân dân, dân tộc.

– Tăng cường sự lãnh đạo của đảng trong đường lối ngoại giao, quyết tâm làm bạn với tất cả các nước, tuy nhiên, chỉ làm bạn thật với Bạn vàng mà thôi.

–  Kiên quyết không động binh, không làm mất lòng người bạn lớn XHCN Trung Hoa trong mọi trường hợp, kể cả có nguy cơ xâm lược và bị xâm lược. Cần xác định rằng, nếu bạn lớn không ủng hộ, thì đảng không có đất mà chôn.

Về giáo dục:

– Khẩn trương hoàn thiện “một nền giáo dục hoàn toàn Bắc Triều Tiên” cho các sinh viên, học sinh từ đại học đến nhà trẻ học tập Chủ nghĩa Mác – Lenin và đạo đức Tư tưởng Kim Dâng Un là quan trọng, các vấn đề khác như kỹ thuật, công nghệ, tài năng không quan trọng. Bởi không thấm nhuần được các thứ đó thì “có tài cũng vô dụng”. Bộ môn này được thực hiện bất cứ đâu, kể cả cá trường Tôn giáo.

– Đưa ngay vào chương trình giáo dục những câu chuyện dù là truyền thuyết, dù là tự kể, hoặc đặt ra… nhưng phải có tính đảng, nghĩa là phải chứa đựng bạo lực càng nhiều càng tốt. Chẳng hạn: “Bạn An giết được 10 tên địch, bạn Bình giết được hơn 6 tên, hỏi cả hai bạn giết được bao nhiêu tên?”. Hoặc những câu chuyện cỡ như Tấm hiền dịu, xinh đẹp nhưng vẫn giết Cám làm mắm cho mụ dì ghẻ ăn… những tác phẩm đó có tác dụng mãnh liệt tạo nên một xã hội chém giết mà không cần suy nghĩ và run tay. Kinh nghiệm về điều này đã có ở Việt Nam, khi thanh niên va chạm  xe máy là cầm dao cắt cổ luôn, hoặc thảm sát xảy ra thường xuyên  thời gian gần đây.

– Tăng cường “Cuộc cách mạng văn hóa tư tưởng ở miền Bắc” một cách sâu rộng nhất, xác định rõ mục tiêu là tiêu diệt tôn giáo bằng mọi cách từ thô sơ như phá chùa, phá đền, cướp nhà thờ… đến tinh vi như lập ra và hỗ trợ một số tôn giáo quốc doanh để quần chúng nhân dân ngu xuẩn cứ vậy đi theo.

– Tăng cường sự lãnh đạo của đảng khắp mọi nơi mọi chỗ, kể cả trong quan hệ nam nữ, trong vấn đề kế hoạch hóa gia đình… Đưa ngay một Đại tướng nổi tiếng sang phụ trách vấn đề này cho có uy lực.

– Cấm tuyệt đối việc tụ tập trái phép. Nhưng tăng cường kích động dân Mỹ và miền Nam, nhất là sinh viên đòi quyền tự do biểu tình, tự do tôn giáo, tự do bầu cử. Mục đích là ở các nước đó, họ biểu tình càng nhiều càng tốt.

– Tại miền Nam và các nơi khác ngoài Bắc Triều tiên, tăng cường đòi hỏi tự do tôn giáo. Thậm chí nếu cần, đưa vài sư sãi xuống đường, đổ xăng đốt rồi đưa hình ảnh tự thiêu lên diễn đàn tố cáo. Tăng cường các bài thơ kiểu “Emily con ơi” của Tố Hữu bên Việt Nam với những câu thơ nhức nhối như sau mới có thể kích động được người dân:

Giôn-xơn
Tội ác bay chồng chất
Cả nhân loại căm hờn
Con quỷ Vàng trên mặt đất
Mày không thể mượn nước sơn
Của Thiên chúa, và màu vàng của Phật
Măc Na-ma-ra
Mày trốn đâu? Giữa bãi tha ma
Của toà nhà năm góc…

– Liên tục cải cách, cải tiến, cải tổ ngành giáo dục, kiên quyết thực hiện bằng được nền “giáo dục hoàn toàn Bắc Triều Tiên”.

Thưa các bạn đảng viên cộng sản

Còn nhiều mặt, nhiều vấn đề cần tư vấn cho Kim Dâng Un, nhưng trong một bài viết ngắn, không thể liệt kê hết. Nhất là trong tư cách một cá nhân, không thể lĩnh hội hết bài học từ đảng quang vinh của chúng ta. Vì thế tôi kêu gọi các bạn hãy lên tiếng để ủng hộ Kim Dâng Un trong “Sứ mạnh chính trị to lớn mà lịch sử đã giao phó” là: Tiến hành Giải phóng miền nam, Thống nhất tổ quốc, đưa đất nước “tiến nhanh, tiến mạnh tiếng vững chắc lên Chủ nghĩa xã hội” như ở Việt Nam ta.

Nếu các bạn không làm kịp điều đó, tôi tin rằng một ngày không xa, trên Thiên đường XHCN chỉ còn mỗi Việt Nam, không có bạn bè láng giềng thì thật là buồn thảm.

Thậm chí, các bạn sẽ có lỗi trước vong linh của người, đã từng hy sinh để đưa Cộng sản vào đất nước này tác oai tác quái cho các bạn được hưởng chế độ thiên đường.

Hãy nêu cao ý chí và tinh thần của người Cộng sản các bạn nhé.

Tiến lên. Toàn thắng ắt về ta.

Hà Nội, 22/8/2015, Ngày Bắc Hàn tuyên bố Chuẩn bị xong hoạt động quân sự chống Hàn Quốc.

·       J.B Nguyễn Hữu Vinh

Older Posts »

Chuyên mục