Đăng bởi: J.B Nguyễn Hữu Vinh | 15/09/2011

Tản mạn về biểu tình chống Trung Quốc xâm lược và vụ kiện Đài TH Hà Nội của các nhân sĩ, trí thức

Trong các tháng 6, 7 và 8/2011 tại hai đầu đất nước đã diễn ra nhiều cuộc biểu tình của những người yêu nước biểu thị thái độ của mình trước các hành động ngang ngược của nhà cầm quyền Trung Quốc xâm phạm lãnh thổ, lãnh hải thiêng liêng của Tổ Quốc.

Những cuộc biểu tình tự phát – “nhà nước ta sợ” dân ta yêu nước

Những cuộc biểu tình không lớn, không đông, nhưng đã làm cho nhà cầm quyền Hà Nội lúng túng, hoảng loạn và có nhiều hành động thể hiện sự bấn loạn đó.

Ngay từ đầu, những cuộc biểu tình ở cả hai thành phố hai đầu đất nước đã có sự khác nhau khá rõ rệt. Đó là sự ào ạt, đông đúc ở Sài Gòn khi tín hiệu từ báo chí, từ các thông tin rằng nhà nước đã bật đèn xanh và sẽ không bị trấn áp nặng nề như hồi 2007, trong khi những cuộc biểu tình ở Hà Nội cũng không đông, chỉ mấy trăm người.

Nhưng, nhà nước sẽ rất thích kiểu biểu tình ở Sài Gòn mà rất không thích kiểu biểu tình ở Hà Nội dù số người ít hơn, quy mô nhỏ hơn. Để lý giải điều này, cần nhìn nhận rõ hơn đường lối của “đảng ta” là lãnh đạo tuyệt đối. Đã là tuyệt đối, thì không có điều gì trong xã hội, trong đất nước này được ngoài ý đảng, dù ý đảng có hợp lòng dân hay không.

Những cuộc biểu tình ở Sài Gòn chỉ khi nhà cầm quyền Hà Nội hạ cây gậy xuống, thì tất cả ào ào như sôi, nhưng nếu cây gậy giơ lên, lập tức tạnh như mưa rào. Dù vẫn rất nhiều người muốn tiếp tục những cuộc biểu thị lòng yêu nước, dù họ rất hiểu là yêu nước chẳng có tội tình gì và họ hiểu hơn nữa là những kẻ trấn áp lòng yêu nước, hẳn không phải là của nhân dân. Điều đó chứng tỏ nhà cầm quyền vẫn có thể điều khiển số đông đúc đó một cách đơn giản.

Nhưng, những cuộc biểu tình dai dẳng ở Hà Nội với số người không đông, sự đe dọa và trấn áp ngày càng tăng và khốc liệt… nhưng họ biết quyền của họ là được yêu nước, được thể hiện lòng yêu nước của mình. Họ cũng hiểu rằng Hiến pháp đã minh nhiên cho họ quyền tối thiểu đó, nhưng nhà nước đã nợ họ hàng hơn nửa thế kỷ nay một văn bản luật pháp để họ có thể thực hiện được quyền của mình.

Và đến nay, họ quyết tâm thực hiện quyền đó, một quyền đã được Hiến pháp minh định. Chính vì vậy mà những cuộc biểu tình đó là “tự phát” – nghĩa là tự nhân dân hành động mà không cần sự lãnh đạo của ai. Nghe đến điều này ở Việt Nam, người bình thường cũng đã thấy nhột, huống chi cả hệ thống toàn trị xưa nay.

Nếu như những cuộc biểu tình kia mà để phản đối bọn Đế quốc Mỹ tấn công Iraq, thì dù có đông hàng vạn người có dữ dội hơn, máu lửa hơn, chắc cũng sẽ được công an bảo vệ và báo chí tập trung cổ võ và tung hô. Hoặc nếu như Việt Nam thắng Lào một quả bóng nào đó trong một trận đấu khu vực nhỏ nhoi, thì con số hàng chục vạn người với cờ, áo, khẩu hiệu đổ ra đường mừng chiến thắng cũng sẽ không có vấn đề gì lớn dù khói bụi mù mịt, dù xe cộ ầm ĩ, tắc đường và náo động thành phố cả đêm, bởi vì khi đó “anh hùng làng này cóc thằng nào bằng ta”.

Nhưng, ác thay đây lại là những cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm lược, anh bạn vàng mà Hà Nội đã từng thề xe tơ kết tóc bằng 16 chữ vàng và 4 tốt để cùng nhau tiến lên Thiên đường Chủ nghĩa xã hội như ông Nguyễn Sinh Hùng mới phán gần đây.

Việc “tự phát” của người dân cũng sẽ không là gì, thậm chí còn được cổ võ, phát  tiền như những người dân, những con nghiện, những đoàn viên thanh niên Cộng sản, những đám ô trọc nào đó đã từng gào thét cả đêm ở Thái Hà, ở Nhà Chung Hà Nội, hô hào nơi khu dân cư, nơi bệnh viện, nơi tu hành đòi giết người cả đêm, nếu đối tượng của đám tự phát đó là tôn giáo, là nhà thờ.

Nhưng đám dân tự phát này lại biểu tình yêu nước, mà biểu tình ngay trước sứ quán anh bạn vàng Trung Quốc “môi hở, răng lạnh” của Hà Nội. Với anh bạn vàng này, người dân Việt Nam đã có quá nhiều kinh nghiệm xương máu trong lịch sử và hiện tại.

Trong lịch sử dân tộc, anh bạn vàng này đã nhiều lần chui ống đồng chạy thoát  thân, đã từng “về đến nước vẫn tim đập, chân run” (Nguyễn Trãi). Nhưng, đó là thời của cha ông.

Còn thời nay, mối quan hệ môi – răng này có nhiều điều bất cập. Người ta chỉ thấy những chiếc răng luôn âm mưu hại thằng môi và thỉnh thoảng cắn cho môi bật máu, nhưng môi chỉ dám mếu máo rồi im bặt để lại múa môi ca tụng 16 chữ vàng, cùng đi lên Chủ nghĩa xã hội.

Ngoài những lo sợ ảnh hưởng tình hữu nghị anh em Việt – Trung, người ta cũng hiểu rất rõ rằng: Lòng yêu nước của người dân Việt như sóng, như biển. Nếu những ngọn sóng đó có cơ hội kết lại với nhau, nó không chỉ nhấn chìm bè lũ cướp nước, bè lũ xâm lược, mà bè lũ tay sai bán nước cũng sẽ bị quét sạch ra Biển Đông.

Vì vậy, những cuộc biểu tình đó đương nhiên gây khó chịu, gây lo sợ cho nhà cầm quyền và nhất định phải ra tay.

Nhưng, sự ra tay này thể hiện sự lúng túng, bất nhất và không có lý.

Vì danh không chính nên ngôn không thuận, những hành động, lời nói của quan chức Hà Nội và lực lượng công an, những người bắt bớ, trấn áp biểu tình đi ngược nhau 180 độ. Những lời nói và hành động của cả hệ thống cầm quyền Hà Nội cũng lúng túng như ngậm hột thị khi giải thích cách khiên cưỡng, nhằm trấn áp và ngăn chặn biểu tình yêu nước hợp pháp của người dân bằng một văn bản vô giá trị pháp luật.

Thậm chí, đám văn nô và hệ thống loa đài, báo chí lại được lệnh ăn theo, nói leo và vu cáo, cũng bất chấp liêm sỉ và nhảy choi choi chơi trò gái đĩ nói chuyện trinh tiết để kết tội những người yêu nước.

Nhưng, khi cả hệ thống chính trị, vũ trang, an ninh, các đoàn thể, các địa phương được huy động rầm rộ và hao tiền tốn của của nhân dân quyết  dẹp bằng được việc thể hiện lòng yêu nước, thì những cuộc biểu tình đương nhiên sẽ tạm thời lắng xuống.

Thế nhưng, sự lắng xuống đó chỉ là hình thức, còn lòng yêu nước, nỗi trăn trở của người dân trước vận mệnh đất nước, những cách hành động của nhà cầm quyền trước họa ngoại xâm có làm họ yên lòng hay không, lại là chuyện khác.

Đến vụ kiện “củ khoai”

Đám văn nô, bồi bút vốn quen thói “chó cậy chủ” cắn càn, sủa bậy với những người yêu nước đã biểu lộ tinh thần quật cường được hun đúc từ truyền thống cha ông ngàn năm để lại.

Dù đã được hướng dẫn và chỉ đạo là vì biểu tình bị “các thế lực chống đối lợi dụng”, nhưng lý lẽ đó chẳng đánh lừa được ai.

Bởi chưng, một nhà nước của dân, do dân, vì dân lại sợ dân yêu nước thì nhà nước đó đang đại diện cho ai? Một chính quyền luôn tự tôn là “bách chiến, bách thắng” được một đảng Mác xít lãnh đạo, mà đảng đó lại là “trí tuệ nhân loại, là lương tâm thời đại, là tinh hoa của mọi tinh hoa nhân loại, là đạo đức, là văn minh” luôn luôn chỉ có đúng, thì hà cớ gì phải sợ mấy thằng lợi dụng lòng yêu nước? Giả sử có mấy thằng nào đó có “lợi dụng lòng yêu nước” để làm bậy thật đi nữa, thì lực lượng công an nhân dân dày đặc, tinh nhuệ, được trang bị tận răng và “chỉ biết còn đảng còn mình” lại không thể nào tìm ra được mấy thằng “lợi dụng lòng yêu nước” thì quả là thảm hại. Nếu nó không “lợi dụng lòng yêu nước” mà nó lợi dụng cơm gạo người dân đang ăn, thử hỏi phải cấm mọi người ăn cơm hay sao?

Tất cả chỉ là ngụy ngôn và ngụy biện. Đến đây, từ “ngụy” mới chính thức được khẳng định ý nghĩa của nó.

Còn cái đám bồi bút văn nô kia, không rõ đến sau này khi nhìn lại quãng đời cầm bút của mình, đám này sẽ tự hào được gì? Hay lại len lén xóa đi những chiến tích bất nhân của mình sợ con cháu biết? Hay họ nghĩ kiếm thêm được mấy đồng nhuận bút, hoàn thành nhiệm vụ được đảng và nhà nước giao phó là xong?

Nhưng, đâu phải thế là xong.

Những người yêu nước chân chính, sẵn sàng cho lãnh thổ thiêng liêng của Tổ Quốc mà dám hi sinh mạng sống của mình đâu có dễ để cho mấy tay thợ viết thuê và bọn nói  thuê tung hoành theo ý chủ. Nhà nước Việt Nam là nhà nước Pháp quyền, chính nhà nước này đã trót khẳng định như vậy khi muốn vào sân chơi chung thế giới, do vậy luật chơi cần sòng phẳng và rõ ràng.

Chính vì vậy, họ đã phải lên tiếng vì danh dự, trách nhiệm không phải của chính mình mà vì lòng yêu nước của cả dân tộc bị xúc phạm.

Và các trí thức, nhân sĩ yêu nước đã đệ đơn kiện Đài truyền hình Hà Nội vì Đài Phát thanh – Truyền hình Hà Nôi “đã đưa tin tức, hình ảnh có nội dung vu khống, xuyên tạc, xúc phạm những người biểu tình”.

Kết cục của đơn kiện?

Xưa nay, hiếm khi có những vụ kiện của cá nhân đối với các cơ quan, nhất là lại cơ quan của Đảng, của chính quyền hay công an mà được xét xử bình đẳng, đúng pháp luật hiện hành.

Còn nhớ gần đây thôi, khi xuất hiện đoạn video một cô gái tát cánh sát giao thông, lập tức vụ án được khởi tố và cô gái được tặng 9 tháng tù giam. Cũng qua một video không có nguồn gốc đúng quy định pháp luật, 8 giáo dân Thái Hà đã bị bắt như bắt giặc và hai vụ án tưng bừng đã được mở ra để xét xử với hàng ngàn công an, biết bao phương tiện, thiết bị, chó… như xử trùm Bil Laden.

Nhưng video một cảnh sát đạp mặt người yêu nước Nguyễn Chí Đức, bị dư luận lên án kịch liệt thì lập tức người ta nghe tuyên bố của ông Nguyễn Đức Nhanh – Giám đốc Công an Hà Nội là “không xác định được đoạn băng đó có bị cắt, dán hay không” “không có căn cứ xác định anh Nguyễn Chí Đức bị lực lượng làm nhiệm vụ đảm bảo an ninh trật tự đánh, đạp” coi như vụ việc chìm xuồng.

Vì thế, khi nghe tin các nhân sĩ, trí thức đưa đơn kiện Đài Phát thanh – Truyền hình Hà Nội thì nhiều người đã lắc đầu ngao ngán và chép miệng: “Con kiến mà kiện của khoai”.

Nhân vụ kiện này, tôi nhớ lại vụ Báo Hà Nội mới trong vụ xét xử sơ thẩm 8 giáo dân Thái Hà.

Nhận đơn

Trong phiên tòa tất cả 8 nạn nhân đều nhất loạt phản ứng với bản án bất công, bất nhân và phi pháp. Thậm chí các giáo dân còn kể lại rằng sau phiên tòa đau hết cả cổ vì suốt cả phiên tòa không lúc nào cúi xuống để Đài truyền hình Hà Nội và báo chí không thể chớp được một bức hình nào họ cúi đầu.

Vậy nhưng, với bản chất bịa đặt, báo Hà Nội mới vẫn tưng tửng đưa tin lừa bịp độc giả rằng “các bị cáo đã cúi đầu nhận tội”.

Các giáo dân đã phản ứng theo quy định pháp luật là đưa đơn kiện. Nhưng, khi giáo dân đưa đơn đến Tòa án quận Hoàn Kiếm, lực lượng công an đông đảo đón tiếp đoàn và Tòa không nhận đơn, yêu cầu giáo dân về Báo Hà Nội mới để đưa kiến nghị với báo và có chứng từ của tờ báo trả lời rồi thì mới nhận đơn.

Khi giáo dân quay lại Báo Hà Nội mới, các lãnh đạo báo đều trốn biệt, chỉ cho một người tên là Mười ra tiếp các giáo dân. Người này nhăn nhở cười cợt và chỉ trả lời miệng “Chúng tôi nói như vậy là đúng” ngoài ra không đưa bất cứ bằng chứng, chứng cứ nào để chứng minh.

Giáo dân yêu cầu anh ta ghi rõ ràng bằng văn bản ý kiến của ông ta, nhưng ông ta nhăn nhở lẩn trốn trách nhiệm. Trong khi đó, công an các loại máy quay, máy chụp hình hoạt động liên tục. Chờ mãi đến tận tối hết giờ làm việc, vẫn không một ai chịu viết chứng nhận rằng giáo dân đã đến đó và báo Hà Nội mới trả lời với nội dung ra sao.

Buộc lòng các giáo dân tuyên bố sẽ nằm tại Tòa soạn qua đêm để chờ, chỉ đến khi đó, ông Mười mới ghi nhận việc giáo dân đã đến Tòa soạn báo và ý kiến của mình.

Chỉ kể chi tiết vậy thôi, để hiểu cách “Sống và làm việc theo Hiến pháp và Pháp luật” ở các cơ quan công quyền Việt Nam ra sao.

Chính vì thế, ngày hôm nay nghe tin rằng sau khi làm việc với Tòa án Nhân dân Quận Đống Đa, Thẩm phán Nguyễn Văn Thắng yêu cầu các nguyên đơn cần có giấy ủy quyền cho người được ủy quyền. Ông hướng dẫn phía nguyên đơn nên có khiếu nại với cơ quan chủ quản của Đài PTTH Hà Nội theo QĐ 03/2007 của Bộ Văn hóa Thông tin.

Phải chăng, nẻo đường Giáo dân Hà Nội đã đi, giờ các nhân sĩ, trí thức lại bước tiếp trên con đường đi kiện của khoai?

Con đường đáo tụng đình của các nhân sĩ trí thức đi kiện củ khoai sẽ đến đâu, chờ hồi sau sẽ rõ.

Tuy nhiên, có một điều cần khẳng định rằng, sự thật sẽ không thể lấp liếm và che đậy.

Những hành động mờ ám, bất chấp lẽ phải, lương tri và chà đạp lên pháp luật chính nhà nước này ban hành, sẽ là những cơn gió độc lay động làm cho người dân rơi rụng nốt chút lòng tin còn lại ở một “Nhà nước pháp quyền”.

Hà Nội, ngày 14/9/2011

  • J.B Nguyễn Hữu Vinh

Trả lời

  1. […] J.B Nguyễn Hữu Vinh […]

  2. […] J.B Nguyễn Hữu Vinh Like this:LikeBe the first to like this post. Categories: Bình Luận, Người dân lên tiếng Phản hồi (0) Trackbacks (0) Để lại phản hồi Trackback […]

  3. Dây tóc đã vướng cẳng gà ,
    Quấn vào cũng chết gỡ ra khó lòng .
    Thời nay con cháu Lạc Hồng ,
    Muôn dân uất hận thù trong nước nhà .
    Rõ là đảng cướp quỷ ma ,
    Buôn dân, bán nước ác tà dối gian ./.

    Chưa Gửi đâu !

  4. Không riêng a Vinh, hầu hết mọi người đều nghĩ “con kiến kiện củ khoai” thôi, nhưng em ủng hộ việc làm đó của các nhân sĩ trí thức. Dù kết quả như thế nào thì đây cũng là một việc làm, một tiếng nói góp phần lật tẩy bộ mặt thật của của bè lũ ngu hèn, bán nước hại dân này.

  5. […] J.B Nguyễn Hữu Vinh Share this:TwitterFacebookLike this:LikeBe the first to like this post. Bình luận, Công lý ← [Video] Tin Công Giáo quốc tế 14-09-2011 […]

  6. Chờ lâu quá hôm nay mới được đọc thêm bài nữa của anh Vinh. Mong anh luôn an mạnh và bình an để làm chứng nhân cho đời.

  7. […] Mỹ nào ở bất cứ nơi nào trên thế giới bỏ qua vấn đề nhân quyền.“ – Tản mạn về biểu tình chống Trung Quốc xâm lược và vụ kiện Đài TH Hà Nội …(Nguyễn Hữu Vinh).  –  Đường lưởi bò của Trung Quốc và trí thức Việt […]

  8. Biểu tình, dù bị cấm vẫn biểu tình. Kiện, dù biết là “kiến kiện củ khoai” nhưng vẫn kiện. Vì đó là những quyền cơ bản của công dân được pháp luật công nhận. Tôi ủng hộ biểu tình yêu nước, ủng hộ công dân kiện cơ quan nhà nước theo đúng pháp luật.

  9. Biểu tình bị bỏ tù, không biểu tình như chị Tạ phong Tần cũng bị bỏ tù
    TB: anh Vinh có tin gì về chị Tần không, đã mười ngày không có tin gì về chị ấy. Nghe nói chị ấy chỉ có 1 mình, không ai tiếp tế cả?( có tin anh Vinh báo ngay cho cộng đồng ngay nhé, và cũng “đừng” đi “tiếp tế” cho chị Tần, kẻo bị tù như bác Khang Hà Nội thì khổ

  10. […] sứ Mỹ nào ở bất cứ nơi nào trên thế giới bỏ qua vấn đề nhân quyền.“ – Tản mạn về biểu tình chống Trung Quốc xâm lược và vụ kiện Đài TH Hà Nội …(Nguyễn Hữu Vinh).  –  Đường lưởi bò của Trung Quốc và trí thức Việt […]

  11. chờ bài viết của anh lâu qua ,em nghĩ chuyện con kiến mà kiện củ khoai thi rất khó thắng ,nhưng mình phải kiện cho bè lũ tay sai nó biết ,em ủng hộn nhân sy trí thức ,vụ này rồi củng giống vụ ts cu hui hà vũ cho coi

  12. Đọc văn “sàm luận” của anh Vinh, em thấy anh viết thuyết phục, sắc nét hơn “chính luận” nhiều. Viết như thế mới đáng xem, viết như thế mới thuyết phục. Em không thể xem báo lề phải được nữa. Họ nói dối một cách sống sượng, không biết ngượng, nói lấy được, không có chút thuyết phục nào, chỉ thấy kinh tởm và coi thường. Em cứ tưởng anh là luật sư, nhưng khi anh nói anh là kỹ sư xây dựng, thì em rất nể tài văn chương của anh. Xin bái phục.
    Em gái Mai Nhi

  13. Cảm ơn Anh Vinh nhiều lắm !
    Thế là hành động đã chứng minh về bản chất , ngàn năm vẫn mãi là Kiều…
    Chỉ còn lọai bỏ , chứ không còn mong gì thay đổi ( Cựu TT Nga Boris Yeltsin đã nói ) . Chúc Anh luôn bình an và mãi hậu duệ và người loan báo tin vui của Ngài… Thân mến

  14. Người Mỹ có câu, “Những con chó già không bao giờ thay đổi” (old dogs never change). Do đó, tôi thường không thích trò chuyện với những người trên 40, nhất là những đại trí giả. Nhưng tôi thất vọng vô cùng khi về lại VN và gặp toàn những ông cụ non mới trên 20 tuổi đời: Nhút nhát, cầu an, thụ động, chỉ biết ăn nhậu, và đua đòi theo thời thế. Họ sống như các ông già đã về hưu, họ nói năng như một con vẹt, lập đi lập lại những giáo điều, khẩu hiệu đã hiện diện hơn trăm năm. Họ làm việc như một con ngựa bị bịt kín đôi mắt để chỉ nhìn thấy con đường một chiều trước mắt
    http://danluan.org/node/9953#comment-41407

  15. […] Blog J.B Nguyễn Hữu Vinh Share this:TwitterFacebookLike this:LikeBe the first to like this post. « Trục Việt […]

  16. […] Tản mạn về biểu tình chống Trung Quốc xâm lược và vụ kiện Đài TH Hà Nội c… […]

  17. “Đảng ta đó trăm tay nghìn mắt”
    mười bốn đầu to vật vã như trâu,
    hai trăm vòi hút máu dân như quỷ !

  18. Hai Xe Ôm chớ nên nói thế. Chị Tầng đấu tranh chống sự bất công, chống những điều trái tai gai mắt, đi ngược lại đạo lý, luật pháp, công bằng xã hội. Chị ấy muốn cho đất nước tốt hơn. Đất nước tốt hơn mọi người cùng được hưởng sự tốt lành ấy, không phải cho riêng chị ấy, không phải cho thế hệ hiện nay mà cho mọi thế hệ Việt Nam mai sau…
    Là một cựu sĩ quan công an, có bằng luật, nếu chị ấy muốn tiền, chị ấy chỉ cần nhắm mắt lại, chạy theo những kẻ xấu đang ngồi trên đầu trên cổ và đang hành tội 86 triệu dân VN trong nước hiện nay (đến nổi tất cả mọi người đi đến cảnh mất nước hiện tại của Việt Nam!) cùng với những kẻ ác ấy hành tội nhân dân, đồng bào thêm nữa, Hai Xe Ôm nghĩ sao? Phận nử nử lưu, chị ấy có thể chọn con đường như thế, nhưng chị đã nói KHÔNG với kẻ ác và tà đạo…cộng sản! Chị ấy là một nhân cách hiếm có, như các chị Thanh Nghiên, Minh Hằng…trong nước; hay như chị Dương Nguyệt Ánh, khoa học gia, Hoa Kỳ, chị Lữ Anh Thư, Hoa Kỳ, nhà hoạt động xã hội, bão vệ nhân quyền cho đồng bào Việt Nam trong nước…và rất nhiều vị nử lưu khác tlớn tuổi, nhỏ tuổi…trong và ngoài nước đang cùng chung mục đích.
    Những trang nử lưu phi thường ấy, chị Tạ Phong Tầng…đang hy sinh cuộc đời mình cho dân tộc và đất nước Việt Nam, không phải đời này mà mọi đời sau. Đồng bào cả nước, dân tộc Việt Nam nên tri ân chị Tầng và những người như chị Tầng. Uống nước nhớ người đào giêng. Tri ân người làm tốt cho mình là trách nhiệm phải có của người văn minh. Báo ân trở lại người ân của mình khi họ lâm nạn là điều mọi giá cần phải làm, tất cả những ai biết, đều cần phải làm. Cô Tầng hiện nay đang lâm nạn vì lũ ác, mọi đồng bào trong nước, ai biết, lẽ ra nên tìm cách, mọi cách giúp đỡ cô, bởi đây là cách hành xử nhất định không thể không có giữa người với người với nhau…Sao Hai Xe Ôm nở nào kêu gọi anh Vinh đừng đi tiếp tế cho chị Tầng trong khi lũ ác đang dùng cái đói làm phương tiện để hành hạ chị từng giờ! Chúng mong chị thay đổi lập trường cao cả của chị bằng cách đê tiện ấy! Sao nở nào nói vậy Hai Xe Ôm?
    Việt Nam mình có hàng trăm ngàn, hàng triệu Hai Xe Ôm, chỉ vì lũ ác mà phải chạy xe ôm kiếm sống qua ngày, có Hai Xe Ôm nào khác nói tương tự như Hai Xe Ôm trên trang báo này không? Chắc Hai Xe Ôm cũng có vợ, có con còn nhỏ? Hai Xe ôm có muốn cho con, cháu mình khi lớn lên…đời đời cúi mặt trong chốn bùn sâu, nước đọng? Hai Xe Ôm có muốn cho con, cháu của mình đời đời làm tôi mọi cho lũ Trung cộng dốt nát, hung tàn? Nếu không thì hãy suy nghĩ lại Hai Xe Ôm nhé!
    Hãy thay đổi suy nghĩ của mình và kêu gọi thật đông đồng bào cùng nhau đến tiếp tế cho chị Tầng và nhũng nạn nhân như chị Tầng. Trên hết, phải mạnh mẽ đòi hỏi những tên hung đồ phải trả người yêu nước lại cho nhân dân Việt Nam. Khi cả nước mọi người đối xử với nhau như thế, đùm bọc lẫn nhau, gắn bó, biết trách nhiệm với nhau như thế… thì Việt Nam mới mong có ngày thoát được cảnh nô lệ, vong quốc ngay chính trên quê hương của mình. Mến chào Hai.


Gửi phản hồi cho Người hiếu kỳ Hủy trả lời

Chuyên mục